361 - Đường Kha, Đường Kha!Tô Mộc sốt ruột hô to, Khổng Bùi đứng bên cạnh vội đưa tay đỡ lấy Đường Kha, thoáng kiểm tra, sau đó thở ra một hơi nhẹ nhõm. - Tô chủ tịch, cô bé không có việc gì, chẳng qua mấy ngày nay quá mức mệt mỏi, hơn nữa còn mất máu cho nên mới ngất đi.
362 Từ Trung Nguyên không muốn lặng lẽ chết tại đây, sâu trong xương lão xem mình là lính già, một chiến sĩ. Nếu có thể lựa chọn, Từ Trung Nguyên thà chết trận sa trường, da ngựa bọc thây.
363 Lời của Khổng Bùi kể lại làm cho Tô Mộc phẫn nộ, nếu trước ngày hôm nay có lẽ hắn còn có chút do dự, dù sao cũng không thể chỉ nghe theo một bên. Nhưng chuyện của Đường Ổn rành rành trước mắt, không thể không tin.
364 Dân tộc mạnh thì không người dám nhục!
Dân tộc Thịnh thì thiên hạ mới đại đồng!
Hai câu rung động hồn người, chẳng những Tô Mộc, bao gồm Phương Thạc nghe mà máu sôi trào.
365 - Binh lính tác chiến trên chiến trường, cầm chính là súng ống đạn dược, nhưng các ông có biết hay không, hiện tại các ông cũng đang chiến đấu, chính là tay cầm dao phẫu thuật, cầm ống nghe bệnh chiến đấu, các ông chiến đấu với ma ốm, là vì sự khỏe mạnh của nhân dân, chiến đấu với ma ốm giành sự sống.
366 Đơn giản, rõ ràng, thẳng thắn.
Tô Mộc không có ý giấu diếm, thấy nhìn thẳng Lý Nhạc Dân, nhấn mạnh từng chữ. Quan hệ với Từ Trung Nguyên dù Tô Mộc muốn giấu cũng không được, vậy chẳng bằng trực tiếp nói ra.
367 Sở Tác Mai vội vã phanh xe, không hề nghĩ ngợi vươn đầu ra lớn tiếng quát:- Các anh là ai ? Vì sao trễ thế này còn đứng tụ tập ở cửa đại viện ủy ban huyện ? Các anh muốn làm gì ? Muốn chết phải không ? Còn không tránh đường cho tôi!- Sở Tác Mai, xuống xe!Từ Tranh Thành lạnh lùng đi tới, nhìn Sở Tác Mai còn đang diễu võ giương oai, đáy mắt thoáng lướt qua vẻ trào phúng.
368 - Anh trai, ngươi nói xem lúc nào chúng ta được đổi đồ ăn ngon hơn đây ? Đừng làm nhiều, kêu lão Trương cho mấy miếng thành phốt mỡ đỡ thèm được rồi, thêm vài cái bánh bao trắng, tốt nhất là có chai rượu nhỏ.
369 Đường Kha đứng bên ngoài phòng bệnh, nhìn diễn cảm thống khổ trên mặt cha mình, trái tim đau đớn. Cô bé cố nén bi thương trong lòng, chợt thì thào lẩm bẩm.
370 Rầm!
Tô Mộc đột nhiên té xuống đất, mặt trắng bệch, người ủ rũ, đôi mắt sáng bỗng chốc tối tăm.
Từ Trung Nguyên đỡ Tô Mộc, sốt ruột hỏi:
- Tô Mộc, cháu bị gì ? Cháu đừng dọa ông!
Phương Thạc cũng la lên:
- Tô Mộc, có sao không ?
Tiếng kêu của hai người khiến các nội vệ trung cảnh canh gác bốn phía cùng lao qua, trong thời gian ngắn tụ tập lại một chỗ.
371 Tô Mộc rời khỏi bệnh viện Đông Giao, liền trực tiếp chạy tới văn phòng làm việc. Đợi khi hắn đi tới đại viện ủy ban, những người nhìn thấy hắn đều đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt tôn kính, tất cả đều xưng hô Tô chủ tịch, không còn ai dám có chút khinh thị.
372 Thị trấn Hình Đường.
Tô Mộc nằm ngủ ngon lành trên giường lớn trong khách sạn. Từ giữa trưa về đến huyện thành là Tô Mộc vùi đầu ngủ. Trước kia Tô Mộc chưa có kinh nghiệm sử dụng uy năng thứ sáu của Quan Bảng nên hắn bị hút hết năng lượng, cơ thể mệt mỏi kiệt sức.
373 Đây rõ ràng là công báo thù riêng!Đây rõ ràng chính là nhục nhã!Thật nghĩ hắn là phó chủ tịch huyện, là có thể làm như vậy sao ?Tô Mộc, chúng ta chờ mà xem, ta cũng không tin ta không thu thập được hắn, cứ chờ đi, xem ai có thể cười tới cuối cùng.
374 Sáng hôm sau, khi ánh mặt trời chiếu vào thị trấn Hình Đường, đoàn xe Từ Trung Nguyên đã lên đường. Tô Mộc cố ý điệu thấp nhưng lúc Sở Chu nhìn thấy hắn thì ánh mắt suy nghĩ sâu xa.
375 Toàn bộ lãnh đạo chủ yếu trấn Hắc Sơn đều xuất hiện tại đầu trấn, trên mặt mỗi người đều lộ vẻ tươi cười chờ đợi Tô Mộc tới. Bởi vì biết Tô Mộc cũng không thích gióng trống khua chiêng nghênh đón, cho nên hiện trường cũng không có học sinh cầm hoa khoa trương nghênh tiếp, cũng không có đội nhạc hoan nghênh.
376 Thường nói làm lính giỏi uống rượu, câu này đúng thật. Nếu người uống không phải Tô Mộc, đổi lại người khác thì đã xỉn quắc cần câu. Ai chịu nổi các người xa luân chiến liên tục ? Bộ dáng như đang nói: Ngươi không uống rượu nghĩa là coi thường ta, khi nào ngươi uống cạn thì quan hệ giữa chúng ta mới vững bền.
377 Văn phòng bí thư trấn ủy. Cách trang trí trong phòng vẫn không thay đổi, chủ yếu giữ nguyên bộ dáng lúc Tô Mộc còn làm bí thư trấn ủy. Trương An cũng không phải dạng lãnh đạo thích giả dối, thay vì đem thời gian tinh lực trong chuyện này, chẳng bằng ra ngoài công trường đi dạo.
378 Người đứng trước cửa phòng chính là Trịnh Mục, Lý Nhạc Thiên. Hai người lòng nóng như lửa đốt chạy tới, ai ngờ không sớm không muộn thấy ngay cảnh này.
379 Đường Tú Thi thật sự không biết Tô Mộc muốn làm gì, dù sao hiện tại hắn là một phó chủ tịch huyện, không cần làm ra chuyện kinh doanh riêng đi ? Dựa theo kinh nghiệm kinh doanh nhiều năm của Đường Tú Thi, suy đoán đầu tiên của nàng chính là Tô Mộc muốn giữ lấy danh nghĩa cổ phần trong khu du lịch.
380 Khu nhà ở tỉnh ủy tỉnh Giang Nam.
Trịnh Vấn Tri ngồi trong thư phòng, tháo mắt kính xuống tựa vào lưng ghế, chậm rãi nhắm mắt lại. Tâm tình Trịnh Vấn Tri rất phức tạp, gã tự hỏi lòng nhìn bao nhiêu người, có thể dễ dàng xem thấu lòng người.