41 Từ hôm đó, Ngô Nhân Kì rất hay xuất hiện ở Lâm thị. Quần áo lộng lẫy, trang sức tinh xảo, ăn nói khéo léo, hiển nhiên là nữ chủ nhân tương lai của Lâm thị.
42 Lưu Ỷ Nguyệt bước xuống xe bus, chậm rãi đi về phía tiểu khu. Sau khi rời khỏi nhà mới của Lâm Tây Canh, cô từ chối “ý tốt” muốn đưa cô về của Ngô Nhân Kì.
43 Gần đây, vợ chưa cưới rất hay xuất hiện, có điều hôm nay, Lâm Tây Canh lại chủ động hẹn cô. Khi nhận được điện thoại của anh, Ngô Nhân Kì linh cảm nhất định là một chuyện quan trọng, hết sức quan trọng trong đời bọn họ.
44 Sau đêm hôm ấy, sự kiện hôn ước vốn đã lắng xuống lại một lần nữa nổi sóng. Từ đó mọi người mới biết nguyên nhân khiến tiểu thư Ngô Nhân Kì hủy hôn ước, cũng giống như bao chuyện trước đây.
45 Trận chiến này là chính mình chuốc lấy. Lâm Tây Canh bước ra khỏi ngân hàng, làm việc vô cùng thuận lợi, về phía ngân hàng đồng ý cho Lâm thị vay vốn.
46 Ngô Nhân Kì vừa ra khỏi cửa liền thấy xe Hạ Dương đợi sẵn, anh đứng ngoài xe, vẫy tay với cô. Ngô Nhân Kì miễn cưỡng nhìn anh. Hạ Dương lịch sự mở cửa xe, khom người chỉ vào chỗ ngồi, “Mời”.
47 Hai giờ chiều, Hạ Dương đi vào khách sạn Đông Giao. Phục vụ đẩy cửa phòng ra, Hạ Dương bước vào, ván cửa lặng lẽ khép lại sau lưng anh. Người hẹn anh vẫn ung dung ngồi đó, phong cách như xưa, đúng giờ, nghiêm túc.
48 Vừa mở cửa nhà, mùi khói thuốc xộc thẳng vào mũi Lưu Ỷ Nguyệt. Trong bóng đêm, một đốm lửa lập lòe. Cô đóng cửa lại, thuận tay bật điện. Căn phòng bừng sáng, ánh sáng chiếu lên hai gương mặt.
49 Edit: LeeSống không bằng chết. Lâm Tây Canh đang lăng trì cô. Mỗi sáng thức dậy, đó chính là cảm nhận duy nhất của Lưu Ỷ Nguyệt. Không có nhà cung cấp nào đồng ý cung hàng cho quán bar, mà nếu có, họ cũng hét giá trên trời.
50 Chuông di động kêu hết hồi này đến hồi khác, Lâm Tây Canh bực mình nhìn chằm chằm cái tên nhấp nháy trên màn hình, Hạ Dương. Anh nhất quyết không nhận, giữa hai người đã chẳng còn gì để nói, chỉ còn lại tranh giành tàn khốc.
51 Sau đêm đó, ngoài phòng Lưu Ỷ Nguyệt luôn có người ngày đêm canh gác. Ngoài bác sĩ và y tá, những người khác đều không được phép vào. Lưu Ỷ Nguyệt không hiểu, dù sao anh cũng không cần đứa trẻ, vì cái gì vẫn tiếp tục chăm sóc cho cô.
52 “Cô tỉnh rồi. ”Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một phu nhân hiền hậu đi vào. Bà chừng sáu mươi tuổi, sắc mặt hồng hào, vui vẻ. Lưu Ỷ Nguyệt khẽ nhíu mày, người này cô không biết.
53 Hạt mưa đánh vào lá cây “lộp độp…”. Lưu Ỷ Nguyệt ngồi trên hành lang, buông đồ đan trong tay xuống, giương mắt nhìn khoảng không mông lung, cơn mưa này không biết bao giờ mới tạnh.
54 Edit: Thiên DiBeta: LeeLưu Ỷ Nguyệt bế bé về nhà, Triệu Uyển Nghi bước nhanh ra đón, “Hai mẹ con đi đâu vậy?”, bà hỏi. “Cháu bế bé đi chụp ảnh trăm ngày tuổi ạ!” Lưu Ỷ Nguyệt trả lời.
55 Edit: Thiên DiBeta: LeeKể từ khi kỉ niệm trăm ngày tuổi, nỗi nhớ của Lâm Tây Canh với con gái không thể nào kiềm chế. Cuối tuần nào cũng nhanh chóng quay về Phong Đình, ở lại một đêm, sáng sớm hôm sau lại lái xe tới công ty đi làm.
56 Edit: Thiên DiBeta: LeeLưu Ỷ Nguyệt đoán mẹ nhất định sẽ đến tìm cô, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy. Hôm sau, lúc cô ra khỏi nhà mua đồ ăn đã phải chạm mặt Quách Thải Hà và Lâm Thịnh Hi.
57 Edit: LeeSau lưng là lồng ngực kiên cố, bờ vai là bàn tay rộng lớn, đỉnh đầu là hơi thở nóng rực, Lưu Ỷ Nguyệt không hề đắn đo, nhẹ nhàng dựa vào anh.
58 Edit: LeeLưu Ỷ Nguyệt ôm bé đi dưới ánh hoàng hôn, in bóng hai mẹ con trên từng phiến đá lát đường. Tất cả nơi này đều đã quá quen thuộc với cô, trước đây, khi chờ đợi sự ra đời của bé, hằng đêm cô vẫn hay đi bộ suốt con đường đá, qua những cây cầu.
59 Edit: LeeKhi bé được mười tháng tuổi, Lưu Ỷ Nguyệt bị Lâm Tây Canh kéo đến phòng đăng kí kết hôn, nhưng trước đó, cô vẫn mượn cớ bé còn nhỏ để kéo dài thời gian.
60 Edit: Lee. Lưu Ỷ Nguyệt bị tiếng chim ríu rít ngoài cửa sổ đánh thức. Khoảng chăn bên người đã nguội lạnh giúp cô biết trên giường lớn chỉ còn một mình, không biết Lâm Tây Canh đã rời giường từ khi nào.