61 Edit: Thiên DiBeta: LeeMột nhà ba người ở lại Phong Đình một đêm, cũng là một đêm lưu luyến với bác và bà nội. Đặc biệt là bác, sau khi sinh bé, bác và Lưu Ỷ Nguyệt hai người thay phiên chăm sóc bé.
62 Edit: LeeCuối tuần đầu tiên sau khi trở lại thành phố, Lâm Tây Canh dẫn Lưu Ỷ Nguyệt và con gái về biệt thự nhà họ Lâm. Bé chính thức ra mắt tổ tiên, Lưu Ỷ Nguyệt đứng trước cánh cửa gỗ lớn oán thầm.
63 Edit: LeeTrong phòng bệnh yên lặng, Khương Tố Trân bị Lâm Đông Dương kéo về biệt thự, suốt thời gian ở đó, họ đều lảng tránh ánh mắt Lưu Ỷ Nguyệt.
64 Edit: LeeKhi Khương Tố Trân ra khỏi phòng bệnh, thiếu chút nữa giận sôi người. Con dâu lãnh đạm, Quách Thải Hà châm chọc khiêu khích, cháu nội lại đuổi như đuổi tà.
65 Edit: Lee. Bé ở bệnh viện gần nửa tháng, không bị nhiễm trùng cũng không phát sốt, bác sĩ kiểm tra xong, nói: “Về nhà từ từ bồi dưỡng tiếp!”Vì thế, cuối cùng bé cũng được về nhà.
66 Edit: Lee. Mấy hôm sau, Lưu Ỷ Nguyệt đang chuẩn bị nấu cơm tối thì điện thoại đột nhiên đổ chuông. Cô bắt máy: “Alo, xin chào!”“Là anh!” Đầu kia Lâm Tây Canh nói.
67 Edit: Lee. Sáng sớm, hai người gần như cùng tỉnh lại, bắt gặp ánh mắt đối phương, hoàn toàn không đề cập đến chuyện đêm qua. “Chào buổi sáng!” Lâm Tây Canh lên tiếng trước.
68 Edit: Lee. Lưu Ỷ Nguyệt choáng váng chạy vào thang máy, ấn xuống tầng một. Cánh cửa thang máy sáng bóng, trong đó là một gương mặt nhợt nhạt, khóe mắt đỏ hoe, quần áo đơn bạc, trên chân chỉ có một đôi dép lê.
69 Edit: Lee. “Mẹ! Mẹ!”Một đôi tay nhỏ bé vụng về vuốt ve gương mặt Lưu Ỷ Nguyệt, cô chậm rãi mở mắt, liền thấy nụ cười rạng rỡ của bé. “Con!” Lưu Ỷ Nguyệt miễn cưỡng gọi.
70 Edit. LeeLâm Tây Canh chưa kịp nói cho Lưu Ỷ Nguyệt người tối nay anh gặp thìđã ngủ li bì. Người đó chính là em trai cùng cha khác mẹ của anh – HạDương.
71 Edit. Lee“Bùng… Bùng… Bùng… Bùng…” Lỗ tai không ngừng truyền đến âm thanh gián đoạn, như là tiếng trống giục, lại như tiếng vật cứng mạnh mẽ lao vào nhau, Lưu Ỷ Nguyệt không khỏi thấy lạ, nhìn quanh bốn phía, không có tường, càng không có người nào khác.
72 Edit: Lee“Trưa nay ăn gì?” Trong điện thoại, Lâm Tây Canh ôn nhu hỏi. “Ừm… Ăn… Mì…” Lưu Ỷ Nguyệt cau mày trả lời, nhưng vẫn không thể nhớ nổi là mì gì.
73 Edit: LeeLâm Tây Canh ấn chuông cửa, sau đó mỉm cười buông tay, đợi tiếng bước chân và tiếng thét vui sướng. Quả nhiên, chỉ lát sau đã nghe thấy tiếng bé kêu lên bên kia cánh cửa: “Ba ba, ba ba, ba ba đã về!”“Con thỏ nhỏ ngoan ngoãn mở cửa nào!” Lâm Tây Canh cố ý giả giọng sói xám, ghé vào ván cửa, nói.
74 Edit: LeeNửa đêm Lâm Tây Canh đột nhiên tỉnh giấc, thấy chiếc gối bên cạnh trống không, xem ra Lưu Ỷ Nguyệt lại mất ngủ. Anh xốc chăn lên, xuống giường, sau đó đi về phía can phòng phía Bắc.
75 Trên tờ lịch vô vàn màu sắc, cứ mỗi ngày qua đi Lưu Ỷ Nguyệt lại lấy bút màu khoanh một vòng tròn thật lớn. Khoảng cách từ đó đến vòng tròn màuđỏ cuối cùng ngày càng gần, chính vì vậy Lâm Tây Canh rất không muốnnhìn tờ lịch, cảm giác như án tử hình đang chờ sẵn vậy!Ngày cuối năm cuối cùng vẫn tới, chờ đợi gian nan bao nhiêu, anh lại càng mong nó nhanh qua bấy nhiêu.
76 Edit: Lee“Đó là xe Lâm tổng, nhưng mà tôi không biết người con gái kia là ai. Lâm tổng mà biết thì chết chắc! Hơn nữa sẽ chết rất thảm hại! Khôngđược, không được, thật sự không được!” Thư kí của Lâm Tây Canh che ốngnghe, cố gắng hạ giọng, vừa nói vừa nhìn bức ảnh trên màn hình, “Đượcrồi! Được rồi! Tôi chỉ có thể nói người này và người trong bức ảnh ởphòng Lâm tổng rất giống nhau, chuyện còn lại mấy người tự nghĩ!”Thư kí cúp điện thoại, nhìn bức ảnh trên diễn đàn, không kiềm chếđược thì thào tự nói, “Đúng là… Ai! Phu nhân nhà giàu còn hát ở quánbar, đời này đúng là… Chúng tôi cong lưng làm việc, người ta lại chỉ lotiêu khiển.
77 Edit: LeeLâm Tây Canh gọi người gây chuyện lên văn phòng. Thực ra, muốn tìm người này không khó. Đầu tiên là ảnh chụp, mỗi bức ảnh là một loạt các dãy số đặc biệt, dãy số này có thể phản ánh loại máy ảnh hoặc hãng điện thoạimà chủ nhân tấm ảnh đã dùng.
78 Edit: LeeHai người tìm thấy bé ở sân sau, Lâm Tây Canh vẫy tay với con gái, “Bé!Lại đây, chúng ta về nhà!” Bé nhảy lò cò về phía ba mẹ, ba người nắm tay nhau cùng đi ra cổng lớn.