21 Chương 21: Tâm lý học Lưu Ỷ Nguyệt cười cười chạy chậm đến trước mặt Hạ Dương, “Trở về khi nào vậy?” Vẻ mặt hưng phấn hỏi. “Vừa mới thôi. Anh xuống máy bay liền lập tức đến đây, kết quả là phải chờ ngoài cửa.
22 Chương 22: Ngoài ý muốn Hạ Ngộ Niên đẩy cửa văn phòng Hạ Dương ra, “Cha. ” Hạ Dương nhanh chóng đứng lên khỏi ghế, đến bên bàn tiếp khách. “Cha, có việc sao?” Hai người ngồi xuống sô pha, Hạ Dương hỏi.
23 Chương 23: Thẳng thắn Ngô Nhân Kì bị Triệu Uyển Nghi kéo đến trấn Long Bàn, nói là lâu rồi chưa thấy cô, liền nhân dịp này gặp cháu dâu tương lai. Bình thường Triệu Uyển Nhi ở biệt thự Lâm gia ở quê nhà Phong Đình, rất ít khi bước ra khỏi cửa.
24 Chương 24: Hiểu lầm Tay Hạ Dương giữ chặt gáy Ngô Nhân Kì, cả người đè xuống, “Ư. ” Ngô Nhân Kì lên tiếng kháng cự. Hạ Dương làm như không nghe thấy, không ngừng hôn sâu, tham lam nhấm nháp hương vị ngọt ngào của đôi môi cô.
25 Chương 25: Cơ hội Nhà máy điện bảo vệ môi trường rất khác so với nhà máy nhiệt điện truyền thống, chi phí xây dựng cao, thiết bị chủ yếu chỉ có thể nhập khẩu, hơn nữa, phải được thường xuyên bảo dưỡng, đến khi hoạt động lại không thu được nhiều lời nhuận.
26 Chương 26: Vẻ đẹp lạnh lùng Lưu Ỷ Nguyệt không nhớ rõ lần trước phát sốt lúc nào. Hồi còn bé, cô bị bệnh, trước giường luôn có gương mặt lo lắng của cha mẹ.
27 Chương 27: Đồng du “…Khỏe hơn chưa?” Sau một lúc lâu, Lâm Tây Canh mới định thần được, hắng giọng hỏi. Lưu Ỷ Nguyệt gật gật đầu, “Tốt hơn nhiều. ” Sau khi sốt cao, tiếng nói cũng ảm đạm, do dự giơ khăn mặt trong tay lên, “Tôi đem khăn mặt đi giặt.
28 Chương 28: Gặp nhau trong nước mắt Theo thời gian, một số thứ cũng sẽ thay đổi. Lâm Tây Canh không còn là Lâm Tây Canh trước đây, anh cảm nhận được sâu sắc điều này.
29 Chương 29: Trở mặt Trên đời này nếu có người hiểu anh hơn chính anh, anh sẽ cảm thấy thế nào?Lâm Tây Canh nhìn chằm chằm vào tập công văn trước mắt, sau khi từ nước trở về, anh lúc nào cũng lâm vào trạng thái như vậy.
30 Chương 30: Nổi giận Lưu Ỷ Nguyệt đi như bay về nhà. Cô muốn tìm một nơi thuộc về riêng cô mà trốn đi, dù khóc, dù cười, dù điên, dù loạn, đều không liên quan đến người khác.
31 Chương 31: Áo cưới Lưu Ỷ Nguyệt lang thang không mục đích trên đường. Mọi người bước đi vội vàng, bọn họ đều có mục đích của riêng mình. ”Mục đích của tôi là ở đâu?”Lưu Ỷ Nguyệt đứng trong bóng đêm thì thào tự nói.
32 Chương 32: Thiệp cưới “Kì kì, sao con phải nhẫn nhịn như vậy?” Trong phòng thử đồ, Ngô phu nhân không nhịn được hỏi. “Mẹ, sao mẹ lại nói vậy? Con làm sao mà nhẫn nhịn?” Trong lòng Ngô Nhân Kì hiểu rõ, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thừa nhận.
33 “Sao có thể như vậy?” Ngô Nhân Kì kinh ngạc, than thở. “Tại sao không thể?” Lưu ỶNguyệt cười hỏi lại. “Chị tốt như vậy. ” Ngô Nhân Kì trả lời. “Tốt? Ha ha, có lẽ cô nói là tốt nhưng đàn ông họ không nghĩ vậy.
34 “Nhưng hết kì hạn một tháng tôi vẫn có thể tự thôi việc. ” Lưu Ỷ Nguyệt ra vẻ uy hiếp nói. Cô không cần biết có người mới đến nhận công tác hay không, đây là việc của Lâm Tây Canh, đừng hòng đẩy vào tay cô.
35 “Kì Kì còn trẻ, nhiều khi làm việc thiếu suy nghĩ, cô đừng so đo với cô ấy. ” Lâm Tây Canh nói. Lưu Ỷ Nguyệt cười lãnh đạm, “Tôi so đo gì chứ, sao tôi có thể tính toán với một cô gái tốt bụng như thế được?”“Không phải cô vừa nói với tôi đó sao?” Lâm Tây Canh hỏi.
36 Sau đêm Giáng sinh, mấy ngày liền Lâm Tây Canh không đến văn phòng, chỉ tập trung làm việc ở công trường nhà máy điện bảo vệ môi trường. Đối với thái độ đó của anh, Lưu Ỷ Nguyệt cũng bình tĩnh chấp nhận, có lẽ hai người nên cho nhau thời gian cùng nghĩ kĩ lại.
37 Lâm Tây Canh từ buồng vệ sinh đi ra. Rèm cửa kéo gọn sang một bên, nắng ấm chan hòa khắp căn phòng. Lưu Ỷ Nguyệt đang dọn dẹp giường, động tác nhanh nhẹn.
38 Khi Hạ Dương nhận được điện thoại của Ngô Nhân Kì, liền biết cô đã thấy ảnh chụp, mà kẻ chủ mưu không ai khác, chính là anh. Ngày ấy, sau khi nói chuyện với Lưu Ỷ Nguyệt ở quán bar, anh biết, nhất định Lâm Tây Canh đã động lòng.
39 Di động đột nhiên reo vang, phá tan giấc ngủ của Hạ Dương, anh lập tức bắt máy, “Alo! Xin chào… Tôi biết! Tôi đến ngay. Cảm ơn cậu, Nhị Hắc!” Anh xoay người xuống giường, “Mẹ nó! Lâm Tây Canh, nếu Kì Kì xảy ra chuyện gì, anh chết với tôi.
40 Lâm Tây Canh nhìn xuống, trước mặt là một đôi tay linh hoạt, “Được rồi!” Lưu Ỷ Nguyệt chỉnh lại cà vạt, phủi phủi đầu vai anh, ngẩng đầu nói. Đầu lông mày của anh dãn ra, ánh mắt sáng ngời nhìn cô.