381 “Ta…” Lăng Tuyết Mạn nghĩ nghĩ, oán hận trừng mắt, nói: “Ta nhìn bó củi a, trên bó củi này có gai gỗ, đâm tay ta đau, ta nhìn, ách, chính là muốn ám chỉ cho ngài giúp ta châm củi, ai biết được, ngài lại chạy tới lật củi xem, ta không có biện pháp nói rõ.
382 Lời nói lạnh lẽo như thế, hắn ác tâm như thế, trên má Lăng Tuyết Mạn đau, trên cằm đau, ngực đau, rốt cục, nước mắt vỡ đê tràn ra…“Còn khóc? Nàng ủy khuất thật không? Đúng, con tiện nhân Lệ phi kia khi dễ nàng, nàng nên ủy khuất, ta còn nghĩ rằng nàng sẽ thương tâm quay về, lại không nghĩ rằng, Mạc Kỳ Minh ở cùng nàng, nàng liền vui vẻ, khoan khoái lên đến trời cao phải không? Lăng Tuyết Mạn, rốt cuộc ai là phu quân nàng?” Mạc Kỳ Hàn chất vấn liên tục, trong lòng đau như tê liệt, bóp cổ nàng, lý trí từng điểm từng điểm biến mất.
383 Trong viện, thái giám cung nữ thấy người vào, vừa thấy thân phận, vội muốn quỳ xuống chào, nam nhân kia lại giơ lên lệnh bài sáng ngời trong tay, lắc lắc đầu, ý bảo bọn họ không được lên tiếng, vì thế, tất cả đều câm như hến, nhìn không chớp mắt.
384 Thật lâu sau, có tiếng động nho nhỏ truyền vào tai, Lăng Tuyết Mạn giật mình, phát hiện Vô Giới đã buông đũa xuống, đang lau khóe miệng, rồi sau đó thu khăn, mí mắt nâng khẽ, nhìn nàng ngây dại, chỉ nhìn một chút, liền thu tầm mắt, đem chén đũa cất vào hộp.
385 “Hừ, ta bây giờ là vợ bị bỏ, ta có thể tìm ai?” Lăng Tuyết Mạn buồn bực đến cực điểm, lại nhìn Nhã Phi, hung ác nói: “Nhã Phi, nàng đi theo ta, hay là đi cùng hắn?”“Ách, ta… ta đi cùng… cùng phò mã.
386 Lăng Tuyết Mạn co rúm khóe miệng, liếc xéo tiểu mĩ nhân trong kiệu, cười như không cười, “Nàng là Di Quí Phi của Hoàng thượng? Không tệ a, ánh mắt Hoàng thượng cũng còn đượng, nàng xinh đẹp hơn Lệ quý phi một chút, bất quá, cáu kỉnh cũng giống Lệ quý phi nha!”“A?” Bạch Tử Di nhướng mày, cười hứng thú, “Có thể được Lăng cung nữ khen, bản cung thật là vinh hạnh!”“Ha ha, ta chỉ là đánh giá khách quan mà thôi, mong Di Quí Phi sớm ngày được thánh thượng cưng chìu!” Lăng Tuyết Mạn nâng phượng mắt lên, cười yếu ớt.
387 “Nhốt cái đầu của chàng!”Lăng Tuyết Mạn đột nhiên tỉnh, làm Mạc Kỳ Hàn trở tay không kịp!Vừa ngồi dậy, xoa xoa mắt nhập nhèm, Lăng Tuyết Mạn phát hỏa nói: “Chàng bây giờ không phải đang nhốt ta sao? Ngoài miệng nói thật dễ nghe, bảo ta muốn chơi cái gì thì chơi, kết quả thì sao? Mới trèo lên cây, đã bị người ta nói ám sát, còn bị người khi dễ, sau đó thế nào? Trượt băng bị chàng bóp cổ, đá bóng không đủ người, ta muốn thắng bạc, kết quả, Nhị Vương gia không thấy, Tam Vương gia cũng không thấy, ta thắng ai đây? Đây không phải là chàng giở trò quỷ sao? Có phải chàng nhờ Hoàng thượng ra lệnh không? Hừ! Nam nhân lòng dạ hẹp hòi! Bà cô đây không làm phu nhân của chàng!”Vừa vén chăn lên, thân mình Lăng Tuyết Mạn mới nghiêng qua, lưng đã bị một đôi bàn tay to giữ lại, bên tai lập tức có hơi thở nóng bỏng, kèm theo thanh âm cắn răng của Mạc Kỳ Hàn, “Nha đầu đáng chết, ai là bà cô đây? Tùy tiện xưng hô với người khác thì cũng thôi đi, dám cho trẫm… lại dám xưng bà cô với phu quân của nàng sao?”“Hừ, bà cô đây chính là như vậy! Chàng là phu quân sao ta? Phải không? Có sính lễ cưới hỏi sao? Có hôn thư sao? Có bái thiên địa sao? Có phải là thật tâm hay không ta có thể nhìn ra sao?” Lăng Tuyết Mạn hoàn toàn không sợ chết, đắc ý chất vấn.
388 “Đúng vậy, ta lượm hai cục đá chọi. ” Mạc Kỳ Hàn cười nhẹ, “Mạn Mạn, lần này nàng gặp chuyện không may, ta cuối cùng đã ở bên cạnh nàng rồi?”“Xem như còn được, bất quá, Tình nhân, chàng muốn làm thế nào đây? Người ta là quý phi của Hoàng thượng, chàng dám làm gì người ta? Haiz, kệ Lệ quý phi đi, chàng vừa bị Hoàng thượng đánh mấy gậy, lại chọc nữ nhân của Hoàng thượng, cẩn thận Hoàng thượng giận dữ giết chàng, hơn nữa, cho dù chàng có quan hệ tốt với Hoàng thượng, nhưng Lệ quý phi kia chỉ cần thì thầm bên bối với Hoàng thượng, làm nũng vài câu, Hoàng thượng mềm tai, chàng có thể xong đời!” Lăng Tuyết Mạn nhíu mày thật sâu, phân tích.
389 Thời tiết âm trầm mấy ngày, rốt cục trong lại. Trên đường phố Cẩm An lại khôi phục người đến người đi, náo nhiệt như nước chảy. Một bóng người từ một quán rượu trên phố Chu Tước đi ra, đã có chút say, áo choàng màu xanh đậm bình thường, mặt cương nghị, trên trán rủ vài sợi tóc, che hết nửa gương mặt, bước chân lung lay tiêu sái đi vào một gian trà lâu đối diện quán rượu.
390 Sắc mặt Bạch Tử Di cũng không tự nhiên, đỏ ửng theo, kéo kéo khăn trong tay, nói: “Nàng cùng các Vương gia tình cảm đều sâu đậm, bọn họ đều coi nàng là bảo bối trong tay, vây quanh nàng, nàng nói gì họ nghe nấy, cho nên kinh nghiệm làm nam nhân vui vẻ nàng đương nhiên biết nhiều, còn có, Hoàng thượng hạ thánh chỉ nói nàng không sạch, lời đồn đãi chuyện của nàng cùng Nhị Vương gia nhiều như vậy, nói vậy nàng sớm không hoàn bích thôi? Có thể làm ấy Vương gia lo lắng cho nàng như thế, nàng đương nhiên có thủ đoạn cao, việc chăn gối cũng nhất định biết nhiều, bản cung mới muốn lĩnh giáo nàng, nàng sẽ không keo kiệt không nói cho bản cung đi?”Nghe vậy, gương mặt Lăng Tuyết Mạn nhăn lại, dài thở dài một hơi, ưỡn ngực nói: “Nương nương, ta nghĩ ngài tìm lộn người, ta cái gì cũng không biết, ta cho tới bây giờ không nghĩ tới phải làm niềm vui cho nam nhân, nương nương vẫn là mới người inh khác đi!”“Lăng cung nữ, bản cung bất quá muốn học tập một chút để tận tâm phụng dưỡng Hoàng thượng, nàng sẽ không nhỏ mọn như vậy đi? Hay là…” Bạch Tử Di không vui đứng lên, nhìn Lăng Tuyết Mạn, mới chậm rì rì nói tiếp: “Hay là nàng muốn cho Lệ quý phi được độc sủng, sinh hạ hoàng tử, sau đó lên thẳng mây xanh, đánh nàng báo thù?”Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra vài giây, rất nhanh liền hiểu ý Bạch Tử Di, trong lòng cười lạnh một tiếng, nghiêng đầu khẽ cười: “Di Quí Phi nương nương thật đúng là suy nghĩ chu đáo cho Tuyết Mạn! Lệ quý phi đích xác kết thù với ta, bất quá, ta cũng không sợ nàng ta báo thù, ha ha, Hoàng thượng vẫn là chồng trước của ta đó, hơn nữa ta cũng vẫn là ân nhân cứu mạng của Hoàng thượng đó! Cho dù ta cùng Hoàng thượng không có tình cảm nam nữ, nhưng tình bạn vẫn còn mà…”“Lăng cung nữ, nàng không thể giúp bản cung sao? Nếu là bản cung được sủng, nhất định sẽ không cùng quên nàng.
391 Lăng Tuyết Mạn hơi hơi liếc mắt, khóe miệng đầy ý cười, mắt nhìn thấy Thiệu Tiểu Lan đi vào phòng Lý ma ma, thế này mới nhàn nhã đứng lên, thong thả bước chân đi tới phòng Lưu ma ma.
392 Lăng Tuyết Mạn lăn một vòng, ngay tiếp theo hoảng sợ thét chói tai, “A – “Mà vừa kêu, lập tức có đại nội thị vệ bay vút đến, cùng với một tiếng hét “Có thích khách! Bảo hộ Hoàng thượng!”, vô số thị vệ rút kiếm vây hướng về phía nữ nhân ngã xuống đất vô cùng bi thống!Xuân Đường Thu Nguyệt, cùng Vô Cực Vô Ngân Vô Giới không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện, gắt gao bảo vệ ở bốn phía Mạc Kỳ Hàn, tùy thời chuẩn bị ra tay!Từ An kinh sợ mở to hai mắt, Mạc Kỳ Hàn bình tĩnh đứng ở trước kiệu, một tay chắp sau lưng, mắt lạnh như mắt chim ưng sắc bén bắn về phía chỗ thích khách kia ẩn thân, nhưng… trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt, bởi vì vừa rồi nghe qua tiếng thét chói tai kia, tựa như là thanh âm nữ nhân!Mà cùng lúc đó, Lăng Tuyết Mạn đã bị vô số trường kiếm lòe lòe chỉ vào cổ họng, run rẩy bò lên, đồng thời lập tức than khóc thảm thiết, “Không nên a, ta không phải thích khách, ta là Lăng Tuyết Mạn, ta tìm đến người, ta…”Nhìn chỗ sân cách đó ba trượng lộ ra cái kia ót, Mạc Kỳ Hàn nhíu mày một cái, nghĩ là cung nữ bình thường, liền xoay người muốn bước lên bậc thềm, ai ngờ, cái đầu kia lại đột nhiên vòng lại, cũng thất kinh hô một tiếng, “Hoàng thượng! An An! Ta không phải thích khách! Ta oan uổng a!”Bởi vì, trường kiếm trong tay thị vệ kia lại tiến gần cổ họng nàng một phần, Lăng Tuyết Mạn lập tức tìm kiếm đường sống!Vừa quay đầu, cả khuôn mặt liền hiện ra ở dưới ánh mặt trời, hiện ra ở trước mặt mọi người, thẳng tắp tiến vào trong mắt Mạc Kỳ Hàn!Đám người Vô Cực Xuân Đường Từ An liền trợn tròn mắt, ngớ ra tại chỗ nửa ngày không biết nên làm cái gì bây giờ!Mạc Kỳ Hàn càng là cả kinh, đồng tử kịch liệt co rút lại, chính là hắn đủ trấn định, cũng không có biểu hiện khiếp sợ ở trên mặt, nhưng một khuôn mặt tuấn tú rét lạnh như băng, trong lòng không ngừng mắng thầm nha đầu đáng chết!Lăng Tuyết Mạn nghiêng nghiêng mặt, đứng xa xa nhìn nam nhân mặc cẩm y màu vàng sáng, trên áo bào thêu lên Đằng Long tượng trưng cho thân phận Hoàng đế, trên chân cũng mang long hài màu vàng sáng, đầu đội kim quan, thân hình cao ngất, gương mặt đường nét rõ ràng, màu da vừa phải, khoảng cách xa, thấy không rõ lắm ngũ quan của hắn, nhưng chỉ nhìn như vậy, liền đã là tuấn mỹ phi phàm, khí thế bức người!Nhìn không chuyển mắt, ngẩn ra, thật lâu sau, Lăng Tuyết Mạn đột nhiên phản ứng kịp, khuôn mặt lập tức đỏ hồng, âm thầm cắn môi, nàng đây là thế nào? Cũng không phải chưa thấy qua nam nhân đẹp mắt, Nhị Vương gia bọn họ không phải người người đều tuấn mỹ sao? Thật sự là biến thành háo sắc!Lặng lẽ nuốt nước miếng, Lăng Tuyết Mạn trở về hiện thực đến, cho dù đây là lần gặp mặt chính thức đầu tiên của nàng cùng chồng trước, nhưng chính là bi thống như vậy, nàng bây giờ là phạm nhân, hắn cũng là Hoàng đế!Tình nhân thông dâm đâu? Chết đi đâu rồi? Sao không đến giải vây a?Lăng Tuyết Mạn nhanh chóng di động ánh mắt, quét đến người quen, đôi mắt lập tức bóng loáng, mừng rỡ kêu lên: “Vô Giới ca ca, mau cứu ta a!”Nàng nghĩ rằng, Vô Giới là Tình nhân dịch dung! Nhưng mà, một tiếng hô xong, lập tức lại cảm thấy không phải, Tình nhân ở trước mặt nàng mới dịch dung, đến trước mặt Hoàng thượng chắc chắn sẽ không dịch dung, đây là Vô Giới thật! Như vậy Tình nhân đâu? Còn có Vô Ngân, còn có Xuân Đường Thu Nguyệt, còn có thái giám An An, còn có một nam nhân nàng không biết!Đúng, nhất định là Tình nhân!Cái ý nghĩ này ào ào hiện ra trong đầu, Lăng Tuyết Mạn lập tức kêu lên, “Hoàng thượng, ta không phải thích khách đâu, ta muốn tìm thái giám An An!”“Làm càn! Đừng nhúc nhích!” Thị vệ sử dụng kiếm chỉ vào Lăng Tuyết Mạn lập tức ra tiếng cảnh cáo.
393 Từ An cũng cuống quít khuyên nhủ: “Lăng cung nữ, ngươi muốn chủ trì công đạo gì đó, chỉ cần chúng ta có thể làm được, sẽ làm cho nàng, nhưng trước mặt thiên tử, không được làm càn a!”Lăng Tuyết Mạn cũng là ương bướng, rốt cuộc, nàng nghĩ như thế nào cũng đều cảm giác mình đúng, là chính Hoàng thượng hắn đưa nàng cho Tình nhân, cũng không phải nàng hồng hạnh trèo tường, cây ngay không sợ chết đứng, ưỡn ưỡn ngực, một tay chết sống níu chặt ống tay áo Mạc Kỳ Hàn, một tay chỉ hướng Vô Cực, chuyển mắt hỏi: “An An thái giám, ngài nói trước đi, nam nhân này tên gọi là gì? Đang làm gì?”“Hả?” Từ An ngẩn người, giương mắt nhìn Mạc Kỳ Hàn, lại nhìn Vô Cực, lúng ta lúng túng đáp: “Hắn tên là Vô Cực, là ngự tiền tam phẩm thị vệ trưởng!”“À, thì ra là thế!” Lăng Tuyết Mạn bừng tỉnh gật đầu, nói thầm, “Cư nhiên gọi là Vô Cực, chẳng lẽ là huynh đệ với Vô Ngân Vô Giới? Chẳng lẽ cũng là trông coi Hương Đàn Cư? Như vậy, nam nhân đáng chết này vẫn ở Tứ Vương phủ?”Nhưng mà, không đợi nàng rõ ràng từng chữ, nam nhân lại chau mày lại, rủ lông mi, cầm lên tay nàng níu chặt ống tay áo của hắn, hất ra!Sau đó, cũng không thèm nhìn nàng một cái, cất bước lên bậc thềm, thái giám cung nữ vội đi theo.
394 Lăng Tuyết Mạn khóc sướt mướt, nói dài dòng một tràng, có chút chuyện đúng là Mạc Kỳ Hàn không biết, tỷ như chuyện ngày nàng mới vào Hoán Y Cục bị Lý ma ma cùng Thiệu Tiểu Lan khi dễ, trong mắt khép chặt lặng yên nhiễm lên ý lạnh, lẳng lặng nghe, không nói được lời nào.
395 Một hơi nói xong, ba nữ nhân lập tức yên lặng, mặt trắng như tờ giấy, bọn họ đều rơi vào cạm bẫy của Lăng Tuyết Mạn! Nàng sớm biết bọn họ lần lượt trộm bảo bối của nàng, lại cố ý làm bộ như không biết, sau đó đợi bọn họ tăng thêm hành vi phạm tội, mới đi tìm Đại tổng quản đến khiến bọn họ trở tay không kịp!Đôi mắt Từ An chìm nghỉm, ánh mắt lợi hại bắn tới, “Nô tài to gan! Đồ đạc của chủ tử, các ngươi có mấy cái đầu mà dám lấy? Người đâu! Toàn bộ mang đi, đưa vào điện Dịch Đình!”“Lăng cung nữ tha mạng a! Đại tổng quản tha mạng a! Nô tì không dám nữa! Không dám! Tha mạng a!” Ba nữ nhân khóc kêu long trời lở đất, ôm lấy chân Lăng Tuyết Mạn, làm sao cũng không chịu nới ra.
396 Bốn ngọn nến đốt ở trên bốn góc bàn, một bàn tiệc tối phong phú, ở giữa đặt một khối bánh hình tròn, nghe nói là bánh sinh nhật trong truyền thuyết. Khắp phòng ấm áp, ánh sáng lung linh tỏa ở trong phòng, lộ ra ánh sáng dạ minh châu trên đỉnh, làm cho bữa tối này thêm vài phần lãng mạn.
397 Thư phòng. “Lão thần khấu kiến Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!”“Thần Liễu Thiếu Bạch khấu kiến Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!”Mạc Kỳ Hàn ngẩng đầu khỏi tờ tấu chương, mỉm cười, “Bình thân!”“Tạ Hoàng thượng!”Liễu Thái Phó cùng Liễu Thiếu Bạch khấu tạ đứng dậy.
398 “Hừ! Bản cung sẽ không sợ nàng, dựa vào địa vị đại tướng quân của phụ thân ta, phụ thân nàng ta chỉ là một Ngự Sử nho nhỏ, nàng ta có thể làm gì bản cung? Chính là Tam Vương gia ra mặt…” Hạ Lệ Nhân thập phần không vui kêu la vài câu, lại đột nhiên nhớ tới Hạ Chi Tín nhắc nhở, oán hận im miệng, không có tiếp tục.
399 Một câu nhẹ nhàng này, làm Lăng Tuyết Mạn cúi đầu, trong lòng chua xót cực kỳ, mà trong mắt đã dâng lên hơi nước, nhếch môi, hít thở mấy hơi, mới nói nhỏ: “Là Tuyết Mạn càn rỡ! Thái Hậu nương nương, thực xin lỗi!”Nhìn thấy Lăng Tuyết Mạn như vậy, trong lòng Thái Hậu không vui, rõ ràng chính là nên gọi bà là mẫu hậu, hiện tại lại… Hơi thở dài một hơi, nhìn về phía mọi người, nói: “Tất cả đứng lên đi!”“Tạ Thái Hậu nương nương!”“Đều nháo cái gì? Rượt đuổi khắp hoàng cung, còn thể thống gì?” Thái Hậu quét mắt qua thái giám cung nữ, trách mắng, “Lăng Tuyết Mạn, ai gia hỏi ngươi, ngươi cố ý hại Lệ quý phi hả?”Đánh chết cũng không thừa nhận! Chỉ cần nàng không thừa nhận, không có chứng cớ thì có thể làm gì nàng? Huống hồ, nàng chỉ thả vỏ chuối, còn Bạch Tử Di mới đẩy Hạ Lệ Nhân đó!Nghĩ đến đây, Lăng Tuyết Mạn dứt khoát lắc đầu, “Thưa Thái Hậu, Tuyết Mạn không có, Tuyết Mạn oan uổng, nô tì đang chơi trong ngự hoa viên, vừa vặn đụng phải Lệ quý phi, thấy ngài ấy té xuống, nô tì nhịn không được muốn cười, ngài ấy liền cho là bị nô tỳ hại!”“Phải không? Lúc ấy ở trong ngự hoa viên có người khác không? Có thể chứng minh trong sạch cho ngươi không?” Sắc mặt Thái Hậu như thường, lại nhàn nhạt hỏi.
400 Mạc Kỳ Hàn nhìn Lăng Tuyết Mạn, thật lâu sau, ánh mắt rốt cục từ sắc bén dần dần chuyển thành nhu hòa, chậm rãi hỏi: “Trên người nàng thật sự có bí mật? Trừ bản thân nàng ra, không ai biết sao?”“Có bí mật, bất quá chỉ có một mình ta biết.