121 An Quốc công gật đầu, đôi mắt giảo hoạt nheo lại nói: “Lần trước phái Tiết Đại đi mà nhiều ngày như vậy còn chưa trở về, chắc lại cầm tiền mơ mơ màng màng tại thanh lâu nào rồi! Đồ vô dụng!”Tiết Triệt rụt cổ, giọng căm hận nói: “Cái tên không chịu thua kém ai! Chờ ta bắt được hắn nhất định phải hung hăng đánh cho hắn một trận!”Hắn muốn khiến cho Hoàng Bắc Nguyệt phải trả giá thật lớn vì đã khiến hắn phải chịu nhục, bởi vậy đã phái người thân thủ không tồi mà hèn mọn tà ác là Tiết Đại đi hành sự, trước tiên làm mất sự trong sạch của nha đầu kia sau đó giết nàng!Nhưng sao nghĩ được đến nhiều ngày như vậy mà một chút tin tức của Tiết Đại cũng không có!“Hừ! Lần này phái thêm vài người đi, nha đầu không biết trời cao đất rộng kia cần phải giáo huấn một chút, phái thêm vài người đừng lưu lại chứng cứ gì, chết ở trong phủ trưởng công, chúa đừng để liên lụy gì đến chùng ta!”“Biết rồi phụ thân, sắc trời không còn sớm, hôm nay người đã rất thương tâm rồi hay là trở về nghỉ tạm đi.
122 Tuy nhiên, nàng cũng không dự định đóng cơ quan lại, nếu như thủ đoạn inh, cũng sẽ không làm giống kẻ ngu ngốc Tiêu Trọng Kỳ kia. Nghĩ tới đây, thân ảnh Hoàng Bắc Nguyệt đã lẻn vào nhanh như tia chớp, thân thể linh động tựa như linh miêu, vù vù vù vài tiếng, đã đi được một nửa thông đạo.
123 “Tới trước thì được, ngươi muốn cướp?”Dưới ánh sáng chiếu rọi của cả phòng toàn kì trân dị bảo, yêu nghiệt khí chất như vậy, đường hoàng khí phách, hoàn toàn không giống ôn nhuận nho nhã bình thường!Phong Liên Dực!“Ta xem trọng thứ gì thì ai cũng không đoạt đi được!” Hoàng Bắc Nguyệt một trận căm tức, trong mắt hàn quang thoáng hiện, người này biết nhiều bí mật của mình , lưu lại chính là tai họa!Phong Liên Dực ảm đạm cười, ánh mắt chớp động, liếc nàng một cái, “Như vậy, đến đoạt đi.
124 “Dám gạt ta!” Hoàng Bắc Nguyệt giận dữ. Phong Liên Dực đã nhẹ nhàng né tránh qua chủy thủ của nàng, cười nói: “Đưa ngươi một phần lễ gặp mặt mà thôi. ”Vừa nói, hắn đã nhanh chóng nhảy ra khỏi cửa sổ thư phòng, hai mắt Hoàng Bắc Nguyệt nhíu lại.
125 Vẻ mặt hắn buồn rười rượi, rống to lên rồi nắm chặt tay hung hăng đạp trên đá bạch ngọc. “Đạo tặc chết tiệt! Đáng chết!”Đôi mắt của An Quốc công khẻ đảo, thân thể mập mạp vẫn không đứng dậy được, ngồi dưới đất giống như một ngọn núi thịt không ngừng kêu rên.
126 Mặc dù Yểm bị phong ấn trong hắc thuỷ cấm lao, nhưng đối với mọi chuyện bên ngoài nó vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng. “Có lẽ là Tị Thủy Châu…” Yểm dừng một chút, “Không sai, đúng là Tị Thủy Châu! Hừ! Thất chi đông ngung, thu chi tang du*, không có Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh, Tị Thủy Châu này cũng là thiên địa chí bảo.
127 Thiên Tuyết Miêu so với Hồng Chu cấp bậc kém nhiều lắm, căn bản là đấu không lại Hồng Chu nên khí thế đã có chút yếu đi. Hoàng Bắc Nguyệt nhìn qua rất muốn cười, không nhịn được che miệng len lén cười rộ lên, Đông Lăng cũng nhịn không được.
128 Bội Hương lấy lòng nói, lời nàng cũng không phải hoàn toàn lấy lòng, sau buổi tiệc rượu trong cung, thái độ Hoàng thượng rõ ràng như vậy, sau đó lại ban cho bao nhiêu thứ, trong thành Lâm Hoài này ai cũng biết Bắc Nguyệt quận chúa của phủ trưởng công chúa rất được sủng ái, ai dám xem thường nàng?Hôm nay Tiêu Trọng Kỳ gây ra hoạ lớn như vậy, cho dù Thừa tướng đi cầu Hoàng thượng cũng không được, nhưng nếu là Hoàng Bắc Nguyệt đi cầu, kết quả khó nói.
129 Hắc sắc kỵ binh! Bảo bệ đế đô Hắc sắc kỵ binh!Một đội kỵ binh màu đen trong chớp mắt đến ngay cửa phủ trưởng công chúa, ghìm ngựa dừng lại, một nam nhân cầm đầu giơ lên roi ngựa hỏi: “Các ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ ở đây không có vương pháp sao?”An Quốc công dù hoành hành, dã tâm quá lớn, hiện tại cũng không dám chính mặt đối nghịch cùng hoàng thất, huống chi những hắc sắc kỵ binh này thượng đánh hoàng thân, hạ đánh quyền thần, đều là chiến sĩ ngân bạch trở lên, đắc tội bọn họ cũng không thể chịu nổi.
130 “Cái này…. ” Tiêu Trọng Kỳ cũng không thể nói được nguyên nhân tại sao, trong lòng thầm nghĩ có lẽ là hôm nay dây dưa với nha hoàn của Tuyết di nương trong vườn nên đã làm rớt.
131 " Chuyện của đại thiếu gia quá kỳ lạ, người bên phủ An Quốc công lại có trong tay chứng cớ rõ ràng, đại thiếu gia muốn rửa sạch tội danh này, ta nghĩ hay là hãy giải thích một chút xem tại sao ngọc bội tùy thân lại ở trong phủ An Quốc công?”Tuyết di nương liếc Cầm di nương một cái, vẻ mặt hả hê nhìn Cầm di nương tức đến nghiến răng nghiến lợi.
132 Tiêu Viễn Trình cũng vội vàng lên tiếng, thanh minh tối hôm qua Tiêu Trọng Kỳ luôn có mặt ở nhà và không hề đi ra ngoài, tuyệt đối không có khả năng tới phủ An Quốc công trộm Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh gì cả.
133 “Ách… Giống như…” Tiêu Trọng Lỗi dõi ánh mắt đuổi theo nàng, chính mình cũng không nói lên được, gần đây hắn mới phát hiện, Hoàng Bắc Nguyệt lại có sức hấp dẫn như vậy.
134 Theo thanh âm, một thiếu niên tuấn tú hơn mười bốn tuổi đi tới, miệng có chút cong, không biết phải chịu ủy khuất gì, thư đồng đi theo phía sau giúp hắn cầm thư cụ và thực hạp*, lấy lòng nói các loại dễ nghe lời cho hắn nghe.
135 “Đến gần phụ tử An Quốc công, cũng không phải đồ tốt lành gì!” Công chúa Anh Dạ vừa nói, trên mặt hiện lên một chút mất mát, sâu kín nói, “Kỳ thật, nàng có phải người tốt hay không cũng không liên quan gì tới ta, nhưng mà hoàng huynh rất khó cho qua.
136 Công chúa Anh Dạ dừng bước, lặng lẽ lè lưỡi, thấp giọng nói: “Lúc hắn đánh đán, không thích bị làm phiền, có vẻ bị phát hiện rồi. ”Hoàng Bắc Nguyệt khinh thường trong lòng: cổ quái!Tuy nhiên ấn tượng của nàng đối với Phong Liên Dực vô cùng kém, cho nên khiến cho hắn khó chịu, nàng thật vui vẻ.
137 Ánh mắt dừng lại trên người hắn trong chốc lát liền thần sắc như thường dời đi chỗ khác. Phong Liên Dực cười nhìn nàng, con ngươi màu tím nhạt càng có vẻ mênh mông như biển, sâu không thấy đáy.
138 Phong Liên Dực bất đắc dĩ lắc đầu: “Xảo quyệt âm hiểm, thua ngươi rồi. ”Hoàng Bắc Nguyệt dương dương tự đắc nhướn lông mày, ngươi không thua sao được?“Nhưng mà Tẩy Tủy Đan không phải muốn luyện thành là có thể luyện được, nhất định cần phải chờ một quãng thời gian.
139 Tiết Triệt đứng ở trên lưng Hồng Chu, một thân quần áo màu đỏ chói mắt, cười ha hả nói: “Tiểu tặc! Biết sự lợi hại của ta rồi chứ, dám trộm đồ vật của nhà ta, ta còn nghĩ rằng ngươi giỏi lắm cơ đấy!”Tiêu Trọng Kỳ ‘phi’ một tiếng, nôn ra một búng máu từ trong miệng, trong lòng bị kìm nén đến phát tức!“Mẹ nó, ai thèm đồ vật gì của nhà ngươi!”“Hừ! Ngươi cứ mạnh miệng đi! Hôm nay không trả lại đồ vật đó, thì cũng đừng hòng còn sống mà đi xuống lôi đài!” Tiết Triệt nảy sinh ác độc, trong mắt hiện lên vẻ hung ác.
140 Trong rừng cây có bảy toà tháp nằm rải rác, càng đi vào sâu, kích thước tháp lại càng lớn, bên trong cất chứa tất cả các loại sách cổ xưa trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp.