41 Tôi và nó ngồi tựa lưng vào nhau, con An lại khẽ ngân nga bài Pround of you, tôi thì lim dim mắt lắng nghe giọng hát trong vắt của nó. Giây phút bình yên đến thật đơn giản lạ kì.
42 Thứ hai tuần sau, chúng tôi bắt đầu thi. Năm nay trường lại cho thi tập trung chia phòng, ngồi theo vần tên. Cũng kiểu na ná như hồi tôi đi thi lên phổ thông, cơ mà thế này thì mấy chiến sĩ chim ưng ngồi bó gối rồi, mỗi đứa một bàn thì tia bằng niềm tin.
43 Chap 43:Mấy tuần sau, hội thằng Vĩ không đả động gì đến tôi nữa. Tôi thở phào nhẹ nhõm, nghĩ:- Vậy là xong! Không có quấy phá, không chặn đường đánh nữa.
44 Ngồi cả buổi chiều, tôi chẳng câu được con cá nào. Con An thì câu lên toàn rô phi với mấy con cá con bé tẹo. Thế mà nó vui đáo để, hễ cứ câu được con nào xong lại giật giật áo tôi, léo nhéo:- Ê Hưng! Thả nó đi này!Tôi uể oải ngồi dậy, vươn tay ra gỡ con cá quẳng về ao.
45 Tôi bần thần đứng rõ lâu trước cửa nhà nó. Đến lúc đi về rồi vẫn còn ngơ ngơ ngẩn ngẩn như người mất hồn, cứ vừa đạp xe vừa cười. Lúc về nhà, mẹ tôi vừa trông thấy cái mặt tí tởn của thằng con thì hỏi:- Hôm nay lại ghê nhỉ? Đi chơi mút chỉ, giờ này mới về! Lên nhà tắm rửa rồi xuống ăn cơm.
46 Buổi đêm đầu ngủ lại nhà cũ, tôi cứ trằn trọc mãi không ngủ được. Thao thức hồi lâu, tôi lại bắt đầu miên man suy nghĩ, ban đầu là nghĩ lại cái buổi đầu năm đến trường, xong lan man nghĩ đến chuyện tôi và Trang.
47 Tập tành mấy bữa nữa thì thằng Dũng với thằng Niễn rủ tôi đi câu đêm, nhưng cũng từ chuyến câu đêm đó mà sinh ra lắm chuyện tai quái vô cùng, lần đầu tiên tôi biết thế nào là đối mặt với cái chết.
48 Suốt những ngày còn lại mùa hè năm lớp 10, cứ sáng đến là tôi lại đi cầu lông, đá bóng với mấy thằng trong khu, buổi chiều thì đèo con An đi lang thang đâu đó.
49 Sáng hôm sau, tôi dậy từ sớm, quần áo chỉnh tề rồi sang đón con An. Hôm nay đến chắc cũng chỉ nói về kế hoạch học hè, đứa này đứa kia hỏi nhau chuyện nghỉ hè,.
50 Thấy nó chạy ra, tôi vội vàng bật dậy đuổi theo. Người lẫm chẫm như đứa trẻ mà nó chạy nhanh thật, thoáng cái đã chạy tuột ra ngoài mưa rồi. Con An đứng đó khóc tu tu, mặc ưa xối ướt cả người.
51 Nằm trong viện suốt hai hôm, tôi bắt đầu thấy chán vì quá tù túng. Tính tôi vốn ưa tự do, không chịu ngồi yên bao giờ, vậy mà ở trong cái phòng này được đến ngày thứ hai kể cũng là kì tích thật.
52 Nằm viện độ gần tuần tôi mới ra ngoài được. Không biết có phải do năm hạn của tôi hay không mà hết hè về quê suýt chết xong giờ ra đây lại dính thêm trận sốt xuất huyết.
53 Nằm im không động đậy, tôi chỉ dám he hé mắt nhìn con An. Nó hí hoáy vẽ một hồi thì xong, giơ bức vẽ lên nhìn rồi lại nhìn sang tôi so sánh, gật gật đầu mỉm cười.
54 Trúng nguyên một đòn vào mặt, tôi loạng choạng lùi ra sau, gầm lên:- Con chó, sao mày đánh bố?Thằng Long nắm chặt tay, hằn học nhìn tôi rồi lao tới, xong phi thêm cú nữa vào bụng.
55 Chẳng biết ở đâu ra mấy quả bóng nước nem viu viu xuống con An, ướt sạch từ đầu đến chân. Tôi đưa mắt nhìn lên, bắt quả tang mấy thằng lóc nhóc lớp 5-6 gì đấy đang ngồi trên cành cây, cười rào rào khoái trá.
56 Cả lớp nín thở chờ hai ông Thiên hình - Địa sát lên lớp, nhất là mấy thằng vừa tham gia đánh nhau, mồm thì lầm nhẩm đọc bài mà trong đầu thằng nào cũng nghĩ: “Phát này là tỏi mẹ nó rồi, chuẩn bị tinh thần mời phụ huynh thôi!”.
57 Vừa về đến ngõ vào nhà, tôi đã thấy con An đang tần ngần đứng ở đầu ngõ. Tôi dừng xe, hỏi:- Ê Búp! Mày làm gì mà đứng đây như con dở hơi thế?Nó xụ mặt ra, bĩu môi không thèm trả lời.
58 Hai má nó nóng bừng lên, ngượng ngùng quay đầu tránh đi, tôi giật mình, vội rụt tay lại. Cả hai lại im lặng, con An cứ lặng lẽ gói quà tiếp, tôi thì ngồi bên, rõ lâu sau mới ấp úng:- Tao…tao.
59 Sau khi nhận lời làm quà Trung Thu cho con An, tôi bắt đầu mò mẫm trên mạng cách làm đèn lồng. Nhưng tìm mãi cũng chỉ thấy có cái hướng dẫn làm đèn con thỏ như kiểu đèn ông sao.
60 Trốn ra khỏi trường, dân cư được phen hết hồn khi thấy một đám nam sinh hùng hổ kéo nhau đi, mặt đứa thì đằng đằng sát khí, đứa thì háo hức vì ngứa tay ngứa chân.