21 Sáng 24 tháng Chạp, trường bắt đầu cho nghỉ Tết. Hôm qua ở nhà dọn dẹp nhà của, đốt ngựa cho ông Táo, cỗ bàn họ hàng mãi tới khuya mới xong. Tôi mệt nhoài cả người, nhưng vẫn dắt xe ra đi dạo bên ngoài, đi thật chậm, hi vọng vô tình nhìn thấy nó đang đi chơi Tết.
22 Nghe điệu cười khúc khích của nó ngộ thật, sau đó thì lại im im không thấy gì nữa. Tôi mới mở mắt ra nhìn, nào ngờ con An vẫn khom khom người đứng đó, chăm chú nhìn tôi.
23 Ngồi đọc truyện, bỗng con An hỏi tôi:- Mày biết vụ thằng Sơn A2 bị dân ở đâu đánh vì tưởng là trộm chưa? Mới hôm qua nhé!Đúng là thông tấn xã của lớp có khác, cái gì cũng biết.
24 Về nhà mà lòng tôi nặng trĩu, con An vì cớ gì mà lại khóc thầm như thế. Phải chăng tôi đã làm gì sai, hay lúc say đã lỡ miệng nói năng câu gì khiến nó buồn? Lý do nó khóc ngày hôm đó, mãi tới năm cuối cấp tôi mới biết.
25 Đêm Giao thừa, lúc tôi về đến nhà thì vừa đúng 10h15, trông thấy tôi, bố hỏi:- Ghê nhề! Hôm nay lại chuẩn bị Trừ tịch cho nhà người ta cơ đấy. Thế bao giờ định chuẩn bị Trừ tịch cho cả nhà anh nhà em, để bố mẹ kiếm thằng cháu kháu khỉnh nào?Tôi nóng bừng tai, cười cười với bố rồi phóng như tên bắn lên phòng.
26 Con An nằm ngủ yên trong lòng tôi, thỉnh thoảng bị lạnh, nó rúc người xuống cố lẩn vào đống khăn quàng, tôi mải mê ngắm nhìn nó, lòng bồi hồi nghĩ về khoảng cách giữa tôi và nó, gần trong gang tấc mà sao lại thật xa xôi.
27 Ra Tết được một tuần, vụ bọn A2 với tôi vẫn chưa yên. Chiều thứ bảy, đang giờ nghỉ ở sân võ bỗng có một đống lao xao kéo vào, đi đầu là thằng Vĩnh lớp A2, theo sau là một lũ du thủ du thực, tóc nhuộm vàng khè, đeo khuyên mũi, khuyên môi, xăm đầy tay, bọn thằng Trung, hai anh em sinh đôi bên đó với thằng Sơn hôm nọ bị ăn đòn trong ngõ nữa.
28 Về đến nhà tôi vẫn còn bàng hoàng khi tưởng tượng lại khung cảnh mình mới thấy. Con An từng kể tôi nghe về năm lớp 9 đầy biến động của nó, nó chơi với những ai, tham gia vào những vụ nào.
29 Vào nhà thằng Hoàng ngồi chán chê, mỗi thằng vẽ ra một cái ý tưởng "siêu phàm" của mình. Thằng Minh đưa ra một cái bản vẽ cung điện toàn đường ngang với dọc, bị loại ngay vì quá diêm dúa.
30 Chap 30:Buổi tối, ăn uống no nê, cả đám ngồi quây quần quanh đống lửa trại, tôi bắc một cái chạc hai bên, xiên que tre nướng cá, cứ ba đứa ăn chung một con, rí rách cả tối.
31 Chuyện kỉ luật tạm êm xuôi, trong trường, những xì xào về tôi cũng lắng dần. Mấy bữa nay chân con An vẫn chưa khỏi, bác sĩ phải nắn xương, bắt hạn chê động chạm đến chân, nếu không sợ thành tật cả đời.
32 Từ tối hôm thứ sáu tôi đã sang nhà con An, xin với bố mẹ nó trước để cho đi dã ngoại cùng tôi. Cũng hay là hai bác vốn quý tôi như con trong nhà, lại được thêm ông anh trai nó nói giúp nữa nên hai bác tin tưởng để tôi dẫn nó đi chơi.
33 Có vẻ như tôi khá là đúng khi dự tính chuyện cặp thằng Vĩ sẽ còn bày lắm trò để trả thù tôi, chỉ không ngờ là nó lại đến nhanh như vậy. Tôi tự hỏi: " Thằng kia cũng rảnh gớm, thi đại học đến nơi rồi, không lo ôn luyện mà còn bày trò phá mình!" Nhưng dù tôi có tự hỏi bao lần, rốt cục thằng Vĩ vẫn không chịu buông tha, dường như cái chữ "anh em" hoàn toàn là giả tạo.
34 Sau khi bị ra hội đồng kỉ luật, thằng kia lộ ra là nó tên Quân, các thầy cô hỏi nó có xích mích gì với tôi, tại sao không từ từ giải quyết mà lại đánh nhau? Nó im lặng không đáp, hỏi có ai rủ rê, kích động không? Nó cũng im lặng.
35 Bữa đó, tôi ra ngoài dạo phố mà không tài nào tìm được cái thú vị yên bình giữa Hà Nội nhộn nhịp như thường lệ, thay vào đó là một cảm giác mới, cảm giác lờ lờ không rõ ràng về ai đó.
36 Buổi chiều hôm đó, suốt dọc đường đi tôi và con An không nói với nhau câu nào. Ai cũng cần một khoảng lặng để tự ngẫm lại lòng mình. Hơn lúc nào hết, giờ đây tâm trí tôi bối rối vô cùng, cái cảm giác khó chịu khi đó là sao nhỉ, chưa bao giờ tôi gặp phải cảm giác đó? Vừa đắng lại vừa ấm ức, tức tưởi làm sao! Chẳng lẽ là mình…ghen…à? Không! Không thể thế được.
37 Chap 37:Nhìn nó ngủ ngoan trong lòng mình, tôi chợt mỉm cười. Nhất định phải tìm ra lý do làm nó khóc, tối mà biết đứa nào khiến con An buồn, thì đứa đó trăm phần trăm là đi mò lại từng đốt ngón tay.
38 Ngẫm nghĩ mãi, thấy có trò biến bông hồng từ ngọn lửa là hay nhất, lại dễ làm nữa, mình biến tấu đi chút là ngon ngay. Làm chỉ cần một bông hoa giả, chọc xuyên qua thanh sắt mảnh, đầu thanh thì bọc bông tẩm cồn, đốt cho cháy phừng phừng lên rồi bất ngờ tuốt bông hoa lên giập tắt lửa, thế là có hoa rồi.
39 Con An vẫn ngồi ngó mấy cặp đang nhảy với nhau, không hay biết tôi nhìn nó nãy giờ. Chợt nó quay ngoắt sang, gọi:- Hưng!. . . Hình như nó nhận thấy ánh mắt tôi nhìn nó có gì đó khác mọi ngày nên im bặt.
40 Về đến trước cổng nhà con An, tôi thở hắt ra, cả người rã rời không còn chút sức lực nào. Có lẽ do đi đường xa, lại tốc độ cao không nghỉ, cơ đột ngột hoạt động hết công suất nên giờ mới bã ra thế này.