101
Ban đầu, trong phòng có thể nghe được tiếng gào thét phản kháng của vu nữ, nhưng chỉ nửa tiếng sau, cương quyết cự tuyệt, biến thành từng tiếng thở dốc kiều mị, âm thanh lọt ra bên ngoài, đầy ám muội…
Suối nước nóng ở hậu viện, Bạch Mộc và Tôn Nhất cá nước thân mật xong, hai người ướt sũng cao ngạo bước lên bờ, lau khô người, về phòng thay quần áo, lúc đi ngang qua phòng ngủ của Đằng Tú, nghe được tiếng động kịch liệt vô cùng khả nghi truyền ra, hai người che miệng trốn một góc cười thầm, Tôn Nhất nhịn không được hôn một cái lên cái cổ trắng mềm của Bạch Mộc, sau đó mới thoả mãn nắm tay cậu yên lặng kéo tới phòng khách.
102
Đi tới bờ biển, gió thổi sống vỗ, bọt sóng đánh mạnh vào các tảng đá dọc bờ, nhưng không thấy thân ảnh cao gầy của Doãn Tuấn Bác đâu!
Tôn Kết Vũ trong lòng luống cuống, giờ này, tên Doãn Tuấn Bác gầy yếu có thể chạy đi đâu chứ?
“Doãn Tuấn Bác! Doãn Tuấn Bác…”
Hắn lo lắng cạnh biển tìm kiếm, lại không biết, Doãn Tuấn Bác lúc này đã được Bạch Mộc và Tôn Nhất mang trở về nhà.
103
Mọi người dưới tàng cây đều trợn to hai mắt!
Đám người Tôn Nhất và Đằng Tú vốn định thừa dịp con Nhện yêu đang chống chọi với linh lực của Tôn Kết Vũ mà cứu Bạch Mộc, nhưng không ngờ sau khi con nhện hấp thu tà khí trong hắc động, sức mạnh tăng gấp mấy lần! Nó ở trên cây giăng đầy kết giới xung quanh, tất cả mọi người không cách nào tiếp cận!
Có thể tiến vào, chỉ có khẩu súng lục dùng máu yêu do Tôn Kết Vũ tạo nên!
Tôn Kết Vũ chạy như bay về phía trước, tựa vào thành kết giới, chạm vào linh hồn Doãn Tuấn Bác!
“Tuấn Bác…”
“Thiếu gia!”
Giọt nước mắt đau đớn khẽ rơi xuống, Tôn Kết Vũ đau lòng không thôi, thập phần hối hận!
Nhìn người hắn chưa bao giờ quý trọng, nhưng lại yêu đến đau lòng, bỗng nhiên hắn nhận ra, cái hắn thật sự mong muốn nhất chỉ có người trước mặt này!
Tôn Kết Vũ khóc nói: “Nếu có cơ hội để lựa chọn lần nữa, tôi bằng lòng vứt bỏ mọi thứ, chỉ cần có thể ở lại bên cạnh em…”
Trong kết giới, Nhện yêu chiến thắng linh lực của Tôn Kết Vũ, cười một cách quái dị: “Ha ha ha… Ngươi đừng nằm mơ nữa.
104
Tôn Kết Vũ thành khẩn thưa: “Ông nội, sau chuyến đi cùng các anh sinh hoạt chung trên đảo lần này, con mới phát hiện, anh Tôn Nhất đích thật là một đối thủ cường đại, hơn nữa, anh ấy trạch tâm nhân hậu, tâm địa lương thiện, nhất định có thể đem Âm dương đạo chúng ta phát dương quang đại, con sẵn sàng rút khỏi cuộc tranh giành chức Âm dương đạo này!”
Tôn Kết Vũ nắm tay Doãn Tuấn Bác, nhìn về Tôn Nhất mỉm cười, xoay người ý muốn rời đi.
Thể loại: Trọng Sinh, Đam Mỹ
Số chương: 15