21 Lãnh Thiên Hạo nói là làm. Vừa dùng điểm tâm xong hắn ra ngoài phân phó công việc xong liền trở về giúp Vân Du luyện chữ. Nàng vì không muốn luyện chữ nên cố tính ngồi ăn không ngừng miệng.
22 Dạo này Vân Du rất rảnh rỗi, mỗi ngày đều dậy sớm đi lòng vòng doanh trại tìm Hồ Điệp. Hỏi đám binh sĩ thì bọn họ đều tránh nàng. Cũng tại tên Lãnh Thiên Hạo đáng ghét.
23 Bốn ngày sau, Lãnh Thiên Hạo cuối cùng cũng về quân doanh. Hiện tại năm người đang ngồi trong bàn dùng cơm trưa.
Lãnh Thiên Hạo thấy Vân Du vui vẻ cười hắn cũng cao hứng.
24 Lệ Chi từ lúc có vải vóc liền thêu thùa, may vá đến sinh nghiện. Vân Du rủ đi ngắm "soái ca" cũng không chịu đi. Nàng ta còn hỏi nàng thích thêu gì lên quạt.
25 Không biết là do trùng hợp hay may mắn nữa. Trời vừa ngả về chiều thì Lãnh Thiên Hạo cũng trở về. Vân Du không quản bụi bẩn chạy ra đó.
Lãnh Thiên Hạo vừa leo xuống ngựa Vân Du đã cầm lấy đôi tay to sần sùi của hắn lắc lắc nũng nịu gọi: "Vương gia phu quân.
26 Sáng hôm sau, dùng điểm tâm xong Lãnh Thiên Hạo đưa Nguyệt Nha cho Vân Du miệng còn bồi thêm một câu giải thích: "Ta bận nhiều việc nên giờ mới làm xong cho nàng.
27 Đầu mùa đông tuyết rơi chưa to không thể chơi được bất cứ trò gì. Ngồi trên bàn dùng điểm tâm Vân Du liên tục thở dài. Lãnh Thiên Hạo lo lắng liền hỏi han đủ điểu.
28 Bên trong lều, Lãnh Thiên Hạo an vị trên ghế thái sư, để Vân Du ngồi trên đùi hắn. Tuy hiện tại rất ám muội nhưng nàng tuyệt đối không bài xích chuyện này.
29 Một hôm nào đó của đầu mùa đông, đột nhiên Vân Du muốn đắp người tuyết. Thế là ở trước lều của mình nàng lăn hai khối tuyết hình tròn. Nàng ước lượng người tuyết sẽ cao như chiều cao của nàng hiện tại.
30 Rất nhanh đông qua, xuân đến, thời gian lười biếng làm gấu ngủ đông của Vân Du cũng kết thúc. Nàng sinh hoạt khoa học như bình thường.
Lãnh Thiên Hạo tắm xong thấy nàng vẫn ngồi chơi cùng tiểu bạch hồ liền hỏi: "Sao giờ này nàng chưa ngủ?" Đáy mắt của hắn giấu đi vẻ tiếc nuối xen lẫn thất vọng.
31 Tác giả: Luna Huang
Sáng nay Vân Du dậy sớm hơn bình thường liền sinh ý định ngắm mặt trời mọc thế là nàng cùng tiểu bạch hồ chạy bộ lên núi thấp gần suối.
32 Vài hôm trước Lãnh Thiên Hạo thông báo với Vân Du, hôm nay Phó Đức Chính sẽ đến. Mà Phó Đức Chính đến đồng nghĩa với việc Vân Du sẽ có cơ hội hồi kinh rồi.
33 Vì Vân Du muốn Phó Đức Chính đưa mình hồi kinh nên nàng phải đối xử với hắn thật tốt. Hôm nay nàng dậy sớm vận một bộ hồng y do Lệ Chi may thêu một đóa sen trắng nở rộ trước ngực.
34 Vân Du hôm nay làm xong cái nón cứng bằng tre to liền chạy đi lấy mật ong. Nàng đội nón lên rồi lấy khúc vải trắng lần trước phủ từ trên xuống dưới không chừa bất kì khe hở nào.
35 Rất nhanh Vân Du xuyên đến đây đã hai năm rồi. Trong hai năm này ở quân doanh xảy ra rất nhiều chuyện vui. Nàng cũng đã trưởng thành không ít: cao hơn, tinh nghịch hơn, sức khỏe tốt hơn và đen hơn.
36 Mỗi ngày nghỉ ngơi hai lần như lúc Vân Du đến quân doanh vậy. Thời tiết cũng không mưa, không nắng to.
Ròng rã hơn chục ngày, đi qua nhiều trấn nhỏ, nhiều thôn làng cũng đến được Bảo Lạc thành.
37 Dùng cơm xong Lãnh Thiên Hạo ngồi đọc sách một chút rồi tìm Vân Du. Không ngờ vừa bước ra thấy nàng cùng đám binh sĩ nói chuyện vui vẻ. Hắn bước đến gần thì nghe được bọn họ nói đêm này là thất tịch.
38 Sáng sớm, Lãnh Thiên Hạo tỉnh giấc thấy Vân Du nằm trên người hắn như vậy liền cao hứng mỉm cười. Nhớ lại lời của Vương Doãn và Ngô Trọng Kỳ tối qua liền vươn tay ôm lấy nàng.
39 Dùng điểm tâm xong mọi người thu dọn lên đường. Bên trong xe ngựa Vân Du, Lệ Chi, Liễu Hoa và Liễu Thu Huệ nói chuyện phiếm rất vui vẻ.
Gần đến kinh thành không biết Lãnh Thiên Hạo bị gió độc gì thổi trúng liền chạy vào xe ngựa ngồi.
40 Sáng nay thức dậy Lệ Chi nói với Vân Du hôm qua có hai nha hoàn tên Lãnh Tình, Lãnh Ý đến thỉnh an nhưng nàng ta bảo nàng đã ngủ bảo các nàng sáng mai hẵn đến.