41 Lam Diễm quyết định! Chờ về đến nhà phải chửi Doãn Tiểu Đao một trận. Cái gì miệng xấu, tốt mất linh xấu. Từ lúc cô nói "Lành ít dữ nhiều", điều xấu một chuyện lại một chuyện, cái sau lớn hơn cái trước.
42 "Chưa nói tới tốt bụng. " Lam Diễm bộ dáng chột dạ, cúi đầu nói: "Cô ấy là do chú Lam phái tới, xảy ra sự cố gì, em sợ phiền phức. "
Lam Úc nhẹ nhàng nở nụ cười.
43 Doãn Tiểu Đao trả lời: "Tôi đọc thuộc lời anh nói. "
"Nói bậy. " Lam Diễm phản bác: "Lời nói buồn nôn như vậy, tôi không thể nói được. "
"Anh kéo tay của tôi nói, anh thích tôi.
44 Lam Diễm nói là muốn ngủ, thực ra căn bản không ngủ được.
Hắn đã mất ngủ hai mươi ngày.
Hệ thần kinh bị tổn hại, chữa trị cực kỳ chậm chạp, cho nên tính mất ngủ triền miên của hắn còn phải kéo dài một đoạn thời gian dài.
45 "Đa số đều đồng ý. " Doãn Tiểu Đao nhớ lại đầu đường cuối ngõ, bổ sung nói: "Bọn họ nói, sẽ được bồi thường rất nhiều tiền. "
Hắn nhíu mày: "Nhà cô không muốn có rất nhiều tiền à?"
Doãn Tiểu Đao lắc đầu: "Chúng tôi muốn ngôi nhà.
46 Những lần trước Lam Diễm tự lực cánh sinh làm việc chân tay, cuối cùng đều là thất bại.
Hắn đã cố gắng, kết quả vẫn là không được.
Hồi đó, hắn chọn xem những bộ phim có nữ chính mình thích nhất, da trắng mặt đẹp, hơn nữa đều chọn đề tài kỳ lạ.
47 Doãn Tiểu Đao không hề động đậy nhìn Lam Diễm muốn sống không được, muốn chết cũng không xong. Nơi nào đó trong lòng cô, vỡ ra một góc.
Cô hiểu rõ sự nguy hại của ma túy, cũng biết rằng sự đau đớn của cai nghiện, chỉ là lúc nhìn thấy tận mắt, càng thấy chấn động.
48 Quá trình Doãn Tiểu Dao châm cứu cho Lam Diễm cũng không thuận lợi, hắn vặn tới vẹo lui, một chút cũng không chịu để cô làm.
Cứ thế này một lát nữa, cô thật muốn một quyền đánh ngất hắn, bớt việc.
49 Hình thức khoa học của cai nghiện, đại khái giống nhau.
Ngoài ra, trên thế giới này, vẫn tồn tại sức mạnh không thể tưởng tượng được.
Ví dụ như, dân tộc Di ở Vân nam có một loại nghi thức cai nghiện, lấy văn hóa và tôn nghiêm, đạo đức và tình thân ràng buộc để chiến thắng ma túy, hơn nữa tỷ lệ thành công có thể đạt sáu phần mười.
50 Lam Diễm muốn mắng người, nhưng không thở ra hơi.
Cô sợ hắn giãy dụa, không dám chậm trễ thời gian, cầm khăn mặt lau một lượt thân dưới của hắn thật nhanh, lại mặc quần sạch cho hắn.
51 Vết thương của Doãn Tiểu Đao, sau khi vết vẩy khô rơi ra, không để lại chút dấu vết nào.
Lam Diễm không thể không khâm phục khả năng lành da của da cô.
52 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trung tâm mua sắm ở Hâm Thành, không khác gì với khu giao giữa thành thị và nông thôn.
53 Nghe nói, sau khi ông trời đóng một cánh cửa thì sẽ mở ra một cánh cửa sổ. Nhưng vào một thoáng này, Lam Diệm nghe thấy cảnh cửa sổ kia “rầm” một tiếng, đóng luôn rồi.
54 Lam Diệm đến thành phố S không phải vì để ôn lại chuyện cũ với dì Thẩm, thế nên hắn đã khéo léo từ chối lời mời giữ khách của bà.
Hắn xuyên qua mấy con hẻm, tìm được một cửa hàng nhỏ để hỏi đường.
55 Lam Nhị nhìn mặt Lam Diệm.
Lam Diệm có phần không giống so với lúc thiếu thời. Hoặc là nói, lúc thiếu niên thì xinh đẹp, bây giờ thì thêm phần góc cạnh của đàn ông.
56 Sự kiện trò đùa dai của Lam Diệm, khiến cho Chú Lam phải tìm đến Hoành Quán, là Lam Nhị làm.
Chỉ là không ngờ tới, người Hoành Quán phái đi là Doãn Tiểu Đao.
57 Khinh khí cầu bay qua hòn đảo.
Lam Diệm nhìn mảng trời mênh mông phía trước, nói một câu, “Đao thị vệ, làm sao đây? Em lại không thể thích tôi rồi.
58 Lúc ra đời, Thẩm Tiệp nặng hơn 3,5 kg.
Mập mạp tròn trịa.
Dì Thẩm sợ sau này cậu sẽ cố định hình dáng béo mập, nên đặt tên là Thẩm Tiệp, hy vọng cậu có thể nhanh nhẹn như báo.
59 “Được rồi, không nói nhảm nữa, tôi đi tắm. ” Lam Diệm lấy bộ đồ để thay ra, đi vào phòng tắm.
Khi chỉ còn lại một mình, nụ cười của hắn liền biến mất.
60 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lam Diệm và Thẩm Tiệp gặp nhau một lần.