1 Chương 1 Tiếng chổi quét loạt soạt vọng lên từ dưới sân làm Nhiệm thức giấc. Anh quay đầu nhìn sang bên cạnh, thấy Chuyên và Mẫn vẫn còn ngủ. Trù trừ một lát, Nhiệm lại nằm yên.
2 Chương 2 Mẫn được nhận vào dạy kèm Thu Thảo là một điều hoàn toàn may mắn. Hồi trước, Chuyên, Nhiệm, Mẫn cùng học chung với nhau lớp mười hai ở trường phổ thông thị trấn.
3 Mẫn vừa ló đầu vô phòng, Chuyên đã hỏi: - Làm gì mặt mày bí xị vậy? - Có gì đâu! - Mẫn chối phắt. Chuyên nhún vai: - Thôi đi, đừng có chối! Dòm mặt mày là tao biết liền! Mẫn cười cười, không trả lời.
4 Chuyên đăng ký học tiếng Anh ban đêm chủ yếu vì mê âm nhạc nước ngoài. Cách đây gần một năm, đến chơi nhà một người bạn, Chuyên đã mê mẩn khi lần đầu tiên nghe nhóm ABBA chơi các bản "Happy New Year", "Ring Ring", "Chiquitita".
5 Nhiệm tiếc hùi hụi khi biết Sương "lạc" vào lớp của Chuyên. Anh năn nỉ Chuyên: - Mày đăng ký bổ sung giùm tao đi! - Đăng ký sao được mà đăng ký! Người ta đã khóa sổ từ đời nào rồi! - Họ khóa thì mình năn nỉ họ mở ra! - Mày tới đó mà năn nỉ! Nhiệm gãi đầu: - Chà, gay quá hén! Mẫn cười: - Đáng đời! Hôm trước thằng Chuyên rủ mày đi học, mày lại chê tiếng Anh tối mày tối mặt! Nhiệm tặc lưỡi: - Lúc đó làm sao tao biết được có một ngày tiếng Anh nó quan hệ chặt chẽ với tiếng "Em" như thế này! Rồi Nhiệm ngó Chuyên: - Hay là hôm nào mày ở nhà để tao đi học thế ột bữa! Chuyên "hừ" giọng: - Lạ mặt như mày, ló vô khỏi cửa lớp là người ta tống cổ ra liền! Nhiệm nhăn mặt: - Gì khó dữ vậy? - Chứ sao! Có khi người ta kêu công an tới "tó" cổ mày ngay lập tức.
6 Mẫn không thể nào tin được trong cuộc "chạy đua tới tình yêu" giữa hai ông bạn, rốt cuộc Nhiệm lại là kẻ thắng cuộc. Ngay trong buổi chiều Nhiệm ở đâu chạy ào lên gác hí hửng thông báo cho Mẫn và Chuyên tin sốt dẻo: - Tối nay lúc bảy giờ tao sẽ dẫn em Thủy đi xem phim ở rạp Hòa Bình.
7 Té ra Nhiệm không dọa. Ba ngày sau khi tuyên bố "tao sẽ cho tụi mày coi", Nhiệm cho Chuyên và Mẫn coi liền. Chuyên và Mẫn đang ngồi học bài trên gác, Nhiệm ở đâu chạy xộc vô, mặt mày hớt hơ hớt hải: - Chết rồi! Cứu tao, tụi mày ơi! - Gì vậy? - Chuyên trố mắt - Bị chó cắn hả? Nhiệm nhăn nhó: - Mày lúc nào cũng đùa được! - Tao hỏi thật chứ đùa gì! Nếu không bị chó rượt thì có gì phải hốt hoảng vậy? Nhiệm móc trong túi áo ra một tờ giấy đặt lên bàn: - Xem đây nè! Chuyên và Mẫn lập tức châu đầu lại đọc.
8 Dạo này, Nhiệm đã thôi đòi chiếm cứ khung cửa sổ mở sang nhà Sương nữa. Bây giờ, túc trực ở "vị trí chiến đấu" đó là Chuyên. Tiếng chổi quét sân sáng sớm của Sương lâu nay đã trở thành tiếng đồng hồ báo thức đối với anh.
9 Buổi chiều tới nhà Thu Thảo dạy kèm, Mẫn chụp ngay cái nón "chiến lợi phẩm" lên đầu. Vừa mở cửa ra, thấy anh, Thu Thảo reo ầm lên: - A, nón mới! Mẫn sờ tay lên đầu, cười cười: - Không mới lắm đâu! Thu Thảo nheo mắt: - Nhưng đối với em là mới! Lần đầu tiên em thấy anh đội nón.
10 Về đến nhà, vừa bước qua khỏi cửa, Mẫn vô cùng ngạc nhiên khi thấy Chuyên và Nhiệm đang ôm cổ nhau vật lộn trên giường. Tiếng la hét, tiếng đập chân rầm rầm làm căn phòng huyên náo như có giặc.
11 Từ nhà Thu Thảo đến chỗ Mẫn, thư đi mất hai ngày. Đến ngày thứ ba thì thư đến tay. . . Chuyên. Trưa đó, vừa đi học về đến nhà, Mẫn cảm thấy Nhiệm và Chuyên nhìn mình bằng ánh mắt khác lạ.
12 "Thanh Hương" viết thư cho Mẫn đều đều. Đúng như kế hoạch, cứ cách khoảng một tuần hoặc mười ngày, một lá thư đầy nũng nịu bay về căn gác trọ. Bây giờ không chỉ Mẫn mà cả Chuyên và Nhiệm đều nôn nao mong ngóng thư của em "Thanh Hương".
13 Thu Thảo hỏi Mẫn: - Chuyện của anh tới đâu rồi? - Chuyện gì? - Chuyện anh với chị Thủy đó! - À, nói chung là tốt. - Chỉ có đọc thấy mấy lá thư em viết cho anh không? - Có.
14 Nhận được điện tín dưới thị trấn đánh lên báo tin mẹ ốm, Mẫn khăn gói về ngay. Vội đi, Mẫn không kịp báo tin cho Thu Thảo. Anh chỉ đủ thời gian viết ngoáy một tờ đơn xin phép nhờ Chuyên ngày hôm sau lên trường anh nộp giùm.
15 Rồi cũng đến một ngày Mẫn tự quyết định chấm dứt trò chơi của mình. Cái quyết định đó đến với Mẫn vào lúc trời chập choạng tối, khi anh đang ngồi một mình trong công viên nhẩn nha nhai một cọng cỏ ướt.