1 Nỗi đau đi qua Trong một khu vuờn, có một cô gái gồi sụp xuống đất đốt đi một quyển truyện cổ tích. Đó là quyển truyện cổ tích cô bé lọ lem đã cũ rồi nhưng vẫn đuợc giữ gìn rất cẩn thận.
2 - Này! Đồ ngốc, hôm qua sao bạn không đến chứ? – Giọng nam sinh cao vang vọng sau lưng Ngân Hằng khi cô vừa bước chân vào lớp. Vừa nghe giọng Ngân Hằng đã biết là ai rồi, cô không để ý đến cậu ta, cứ thế bước vào bên trong lớp.
3 Đang miên mang nhớ lại thì dòng suy nghĩ bị cắt đứt bởi tiếng trầm trồ trong lớp, Lâm Phong ngẩng đầu nhìn lên bảng. Cô giáo đã vào lớp, theo sau là một chàng trai có gương mặt sáng, làn da trắng, dáng người thanh mãnh.
4 - Chị, để em giúp chị – Ngân Quỳnh mặc một chiếc váy màu hồng nhạt khá dễ thương nhẹ nhàng bước xuống nói với Ngân Hằng khi cô đang nấu cơm. So với chiếc váy đắc tiền kia, bộ đồ mặc trên người cô phải nói là vứt đi.
5 Ẩn sâu trong tâm hồn Ngân Hằng đối với Minh Nhật cũng giống như những người bạn học khác, không quá thân thiết, cũng chẳng quá lạnh nhạt. Cô không để ý lắm dáng vẻ của Minh Nhật, nhưng các bạn gái xung quanh thì để ý vô cùng.
6 Ngân Quỳnh đã chạy đến nhìn minh Nhật lo lắng hỏi thăm: - Bạn không sao chứ? - Không sao ? – Minh Nhật lắc đầu đáp, rồi cúi nguời nhặt quyển sách bị đánh rơi lên, phủi sạch bụi trên đó.
7 Sáng sớm khi Ngân Hằng thức dậy, điều đầu tiên là nhìn gương mặt của mình trong gương. Cũng không tệ, nó đã bớt sưng và cũng không còn đỏ tấy lên nữa, nhưng cảm giác đau rát ở hai bên má và da đầu vẫn còn âm ỉ.
8 - Chị sao rồi chị – Ngân Quỳnh vội vàng vào phòng Ngân Hằng hỏi vớivẻ lo lắng khi Ngân Hằng vừa về nhà và đi lên phòng. - Cậu ấy đồng ý bỏ qua cho em, chỉ có điều…- Ngân Hằng ngập ngừng trả lời, cô bỏ cặp xuống bàn học và đi lại tủ lấy quần áo.
9 Sáng sớm, Ngân Quỳnh bảo muốn đi xe buýt đến trường, nên đã đi trước, khi đi cô cầm theo một cái túi. Ngân Hằng ra sau, vừa ra bên ngoài cô đã ngó dáo dát tìm Ngân Quỳnh.
10 Ngân Hằng bị đôi mắt của Lâm Phong làm bối rối, vừa xúc động, cô không nỡ từ chối, nhìn đồng hồ trên tuờng chỉ mới 12 giờ, nên thở dài gật đầu. - Thật à, hay quá, cám ơn bạn – Lâm Phong reo lên mừng rỡ, ánh mắt lấp lánh, nụ cuời như một bông hoa vừa nở rộ, giây phút này guơng mặt đẹp trai của cậu thật sự rất cuốn hút nguời khác.
11 Qua được cửa ải, Ngân Hằng sau khi tắm rửa thoải mái thì về phòng nghỉ ngơi, quả thật có chút một mỏi, nhưng buổi đi chơi rất vui vẻ. Cô lấy con sao biển màu tím ra ngắm ngía, cảm thấy vô cùng thích màu sắc của nó, rồi nhìn sợi dây chuyền có hình đồng hồ, cô quyết định đem nó tặng cho Ngân Quỳnh.
12 Chuông chào cờ reo lên, cả hai vội vàng vào lớp, nhưng nhìn Minh Nhật xách cặp bằng tay trái không quen cho lắm, Ngân hằng bén đề nghị: - Để mình giúp bạn xách cặp.
13 Cả hai người giật mình quay lại nhìn Sơn Hải và Bảo Duy trầm trầm, không ngờ Sơn Hải và Bảo Duy thấy Ngân hằng ở đó thì cũng hơi giật mình rồi ngậm miệng không nói tiếp.
14 Bà Kim Lương nhìn vẻ mặt không chút e dè còn mang đầy thách thức của cô thì tức điên lên, bà ta lao vào đánh, cấu xé, nắm đầu cô tát mạnh. Ngân Hằng nhiều lúc thật sự muốn vùng lên, thật sự muốn đáp lại cho bà ta những cái tát mà bà ta ban cho cô, nhưng cô không làm.
15 Có yêu thương nào Ngân Hằng ở cả đêm bên cạnh em trai mình, cô không ngừng tự trách bản thân. Nhìn gương mặt nhỏ nhắn nằm im trên giường bệnh kia, nước mắt cô không ngừng rơi.
16 Cách một lớp vải, nên bàn tay Ngân Hằng có thể cảm nhận được rất rõ ràng tiếng tim đập rất mạnh của Lâm Phong. Bàn tay nắm lấy tay cô bị cảm giác hồi hộp, ngượng ngịu và run sợ làm túa đầy mồ hôi, khiến bàn tay Lâm Phong lạnh toát.
17 Nhưng không ngờ cái bụng của cô lúc đó lại réo rắc lên khiến Ngân Hằng xấu hổ đỏ cả mặt, thái độ xấu hổ của cô cực kì đáng yêu khiến Lâm Phong bật cười.
18 Cô đến máy rút tiền, rút một nữa số tiền trong thẻ ra rồi bắt taxi đi đến bệnh viện, đi thật nhanh vào bên trong, cô sợ Gia Bảo sẽ khóc khi không thấy cô trở về, thằng bé rất sợ cô sẽ bỏ nó mà đi.
19 Sau khi gửi gắm bé Bảo cho bà nội mù của Minh Nhật, và dặn dò Gia Bảo phải ở trong nhà không được chạy lung tung, Ngân Hằng mới yên lòng đi học. Sáng sớm Minh Nhật và Ngân hằng không đón xe buýt như mọi lần nữa, bởi vì cô không muốn gặp mặt Ngân Quỳnh, cả hai cùng nhau đi bằng xe đạp của Minh Nhật.
20 - Nè, hai ông đi mua nước đi – Bảo Trâm nhìn Bảo Duy hất mặt ra lệnh. - Bộ bà cùi à, không có tay chân hay sao mà sai tụi tui – Bảo Duy không vừa hất mặt đáp lại.