141 Trước khi hội nghị diễn ra, bí thư Dương Ngọc Quyền gọi Thẩm Hoài, Hà Thanh Xã và Viên Hồng Quân lên phòng làm việc nói chuyện. Dương Ngọc Quyền là người được tiền bí thư thị ủy Ngô Hải Phong đề bạt lên, cũng như Ngô Hải Phong, đều là sĩ quan xuất ngũ, tuy đã rời khỏi quân đội nhiều năm, song phong thái cử chỉ vẫn còn đậm nét quân nhân, mày đậm mắt to, gò má hơi thon gầy, biểu tình lúc nào cũng nghiêm túc.
142 Năm trước lão Khấu nói muốn mang cháu gái Khấu Huyên về nhà thân thích dưỡng thương, đến sau Thẩm Hoài mãi không có cơ hội gặp lại cô bé thanh tú có ánh mắt sắc nhọn này, không biết vì sao mà mãi sau tiểu Lê cũng không nhắc đến cô bạn này nữa.
143 “Con ** này còn tưởng Thẩm bí thư tới hương trấn công tác là vì đắc tội ai đó đây mà. ” Thấy Dương Lệ Lệ không nể mặt chúng nhân trên bàn, Viên Hồng Quân nhịn không nổi bất bình thay cho Thẩm Hoài.
144 Sau sự kiện đâm xe, Thẩm Hoài nghe nói Cao Tiểu Hổ rất ít khi lộ mặt ở Đông Hoa, không ngờ hôm nay lại chạm mặt ở Anh Hoàng, không biết Cao Tiểu Hổ có nhận ra mình không.
145 Dưới đại sảnh khách sạn Anh Hoàng, trừ cửa chính bằng pha lê ra, hai bên cũng đều là cửa kính nhìn thẳng được ra ngoài. Qua lớp kính, Dương Lệ Lệ thấy rõ đám người Viên Hồng Quân chia nhau lên hai chiếc xe rời đi, còn Thẩm Hoài vẫn đứng trên bãi đỗ xe, nhởn nhơ hút thuốc.
146 Lúc đến trước cửa khách sạn, chợt có một chiếc xe vượt lên, dừng ngay trước mặt. Thẩm Hoài bắt gặp Chu Minh và Tô Khải Văn một trước một sau theo nhau xuống xe, bèn dừng lại ven đường, chỉ vào hai người đang đi vào đại sảnh: “Cô có biết bọn hắn không?” “Ừ, có biết!” Dương Lệ Lệ không hiểu ý đồ Thẩm Hoài là gì, chỉ nhẹ gật đầu.
147 Vừa rồi Trần Đan còn vì chuyện chiếc hoa tai mà không thoải mái, nhưng lúc này được Thẩm Hoài kể rõ quan hệ co kéo trong thế cục hiện giờ, tuy nàng không phải chưa hiểu sự đời, nhưng quỹ tích nhân sinh chỉ giới hạn dưới tầng bình dân của Đông Hoa, đối với sự đan chéo phức trên thượng tầng xã hội lại hiểu được bao nhiêu? Đồng thời Trần Đan cũng vạn vạn lần không ngờ được Thẩm Hoài có thân thế và bối cảnh phức tạp đến thế, đều là những điều vượt quá tưởng tượng của nàng.
148 Thẩm Hoài không hề kể cho Trần Đan và tiểu Lê chuyện mình gặp Khấu Huyên làm “công chúa” trong Anh Hoàng. Hắn có thể cảm nhận được Khấu Huyên là cô bé có lòng tự trọng rất cao, từ trên người nàng hắn nhìn thấy bóng dáng của “Thẩm Hoài” trước đây, nếu chủ động vươn tay ra kéo nàng, ngược lại chỉ khiến cô bé càng cố chấp, chìm sâu vào vực thẳm kia… Tiếp theo, trong hội nghị đảng chính vào trung tuần tháng tư, Thẩm Hoài đem phương án cổ phần hóa xưởng thép Mai Khê và quy hoạch phát triển năm nay thông báo trong nội bộ trấn chính phủ.
149 Chuyện để ban quản lý nắm cổ phần là chuyện mà Thẩm Hoài muốn làm, nên bắt tay vào thực hiện càng sớm càng tốt, tránh để đêm dài lắm mộng. Duy có để bộ phận quản lý nắm giữ cổ phần, lấy Uông Khang Thăng, Tiền Văn Huệ, Từ Khê Đình, Triệu Đông, Phan Thành làm đầu, những người nắm giữ xưởng thép mới chân chính đoàn kết lại, không bị người ngoài dễ dàng chia tách, băng giải.
150 Trước mắt Thẩm Hoài lấy xưởng thép thành phố làm mục tiêu để vượt qua. Xưởng thép Mai Khê muốn phát triển, cần số lượng lớn nhân tài có trình độ cao. Tuy Thẩm Hoài rất coi trọng bồi dưỡng cán bộ công nhân viên nội bộ, nhưng cơ sở của xưởng thép quá bạc nhược, nếu dựa hoàn toàn vào khả năng tự bồi dưỡng còn cần thời gian tương đối dài mới thỏa mãn đủ nhu cầu.
151 Kiến thiết Cồn Giang còn rất nhỏ yếu, không đủ thực lực xây dựng công trình lớn như cầu Mai Khê, Thẩm Hoài cũng không quá nóng vội. Những công trình trọng điểm như cầu lớn Mai Khê, cải tạo công lộ Hạ Mai hay xây cầu cảng, bến bãi mới sẽ để bọn hắn tham gia một phần, nhưng tuyệt không giao cho nó nhận thầu tổng công trình.
152 Hai tháng trước Chu Dụ đã tự mình nghe Thẩm Hoài nói sẽ hạ thấp lượng vật tư thu mua từ Bằng Duyệt, lúc đó nàng còn đoán khong ra ý đồ, song giờ đây có thể khẳng định, Thẩm Hoài làm thế là muốn triệt để kích giết hạng mục xây cầu cảng của bên nàng.
153 Lúc nhận được điện thoại Chu Dụ, Thẩm Hoài mới ngừng xe trước cửa khách sạn Anh Hoàng, hắn nói: “Được, cô đến Anh Hoàng đi, tôi chờ…” “Còn có người đến nữa?” Triệu Đông ngồi cùng xe với Thẩm Hoài, nghe hắn và Chu Dụ nói chuyện, nghi hoặc hỏi một câu.
154 Thẩm Hoài mới ra khỏi phòng, liền nhìn thấy Dương Lệ Lệ chạy ra từ trong góc, nhìn thẳng vào mặt nàng, hỏi: “Xem ra giám đốc Dương chưa nhận đủ giáo huấn nhỉ, tưởng leo được cành cao nên không cần nhìn mặt tôi nữa hả?” “Thẩm bí thư, anh nói gì đó?” Dương Lệ Lệ cố ra vẻ oan uổng, nói: “Chuyện anh phân phó tôi còn nhớ kỹ trong lòng mà, sao không dám nhìn mặt anh được?” “…” Thẩm Hoài cười lạnh, với một số đàn bà, đàn ông phải ra tay tợn họ mới sợ, Dương Lệ Lệ là người không cam tâm bị kẻ khác khống chế, muốn thuần phục được nàng không phải là chuyện dễ dàng.
155 Tuy Hùng Văn Bân đảm nhiệm phó chánh văn phòng thị ủy, nhưng vẫn chưa gấp gáp đổi sang phòng khác, vẫn cùng với vợ ở trong nhà tập thể phủ thịc chính, cách khách sạn Anh Hoàng chỉ một con phố.
156 Chu Minh chân nam đá chân chiêu đi vào phòng, tròng mắt chỉ đăm đăm vào Thẩm Hoài, thẳng đến khi Hùng Văn Bân quay người lại, hắn mới thình lình cả kinh, hơi rượu cũng tan biến đi không ít, lắp ba lắp bắp hỏi: “Ba, ba… sao ba lại ở đây?” “Vì sao ba không thể ở đây?” Hùng Văn Bân mặt xụ xuống, hỏi lại.
157 Hùng Văn Bân lên tiếng, Vương Tử Lượng đành bất đắc dĩ, để Dương Lệ Lệ cầm ly rượu tới, rót đầy, đi đến trước mặt Thẩm Hoài, nói: “Tôi có mắt không thấy Thái Sơn, có chỗ chậm trễ, mong Thẩm bí thư đại lượng, không quá so đo.
158 Trước cửa khách sạn Anh Hoàng, Hùng Văn Bân và Tô Khải Văn hàn huyên mấy câu không đau không ngứa rồi tự chia đường mà về. Bữa cơm này không ai nuốt được thoải mái nên kết thúc cũng sớm.
159 Chu Dụ và em trai Chu Tri Bạch vừa rời Anh Hoàng liền trực tiếp chạy về sân golf Bằng Duyệt, ba nàng Chu Viêm Bân và chú hai Ngô Hải Phong đều lưu lại đó ăn cơm.
160 Đợi Hùng Văn Bân lật qua xem phương án xong, Đàm Khải Bình mới quay người lại, hỏi: “Cậu đánh giá bản kế hoạch này như thế nào?” “Năm vừa rồi hội nghị TW đã nhắc tới cải chế xí nghiệp quốc doanh, cũng yêu cầu trừ quyền kinh doanh ra, có thể thử áp dụng nhiều đường lối nâng tầm xí nghiệp, luật doanh nghiệp được ban hành cũng là vì trải lối cho việc này…” Hùng Văn Bân cẩn thận hồi đáp: “Chẳng qua TW mới vừa có phong thanh, có lẽ Mai Khê muốn cướp lấy làm thí điểm…” “Tuy trên TW có dự định này, nhưng ở địa phương, chí ít là ở tỉnh Hoài Hải còn chưa bắt đầu công tác thí điểm.