61 Thần tiên tỷ tỷ đang chạy phía trước ta, nhưng dù ta có đuổi thế nào cũng không kịp. Nàng chạy thật sự rất nhanh, ta cũng cố gắng chạy càng nhanh càng tốt, cố hết sức đuổi theo.
62 Trong lòng bản công tử khẩn trương, cơ thể cũng căng thẳng theo. Nhưng nghĩ đến việc sẽ được làm chuyện kia với đại mỹ nhân, tâm tình ta lại trở nên nhộn nhạo không gì sánh được, hắc hắc!
Ngàn vạn lần đừng hỏi bản công tử tại sao biết đại mỹ nhân muốn làm gì với bản công tử.
63 “Tuyệt Ca, ta không sao, chờ ăn cơm xong, sau đó uống thuốc, rồi xem sao đi! Đại phu cũng nói còn cần phải uống thuốc mà, không thể hết bệnh nhanh thế được.
64 Mỗi ngày bản công tử mong chờ nhất là lúc ăn cơm, thứ hai là lúc đi ngủ, hơn nữa thông thường ăn no xong thì cũng cách thời gian đi ngủ không xa, nhân sinh tốt đẹp thế nào a!
Bây giờ việc cực kỳ sung sướng hơn nữa chính là đại mỹ nhân, nương tử trên danh nghĩa của bản công tử đang ngồi bên giường.
65 “Điệp Thúy, ngươi ra ngoài trước đi, đóng cửa lại, không cho người khác vào. ” Chết rồi, cho dù cười gượng cũng không cứu được mình.
“Vâng, phu nhân.
66 Hình ảnh lau tóc này tràn ngập xấu hổ, bởi vì đại mỹ nhân không nói câu nào cả.
Xấu hổ có rất nhiều loại. Ví dụ như đối diện Lạc phủ, có một con ngõ nhỏ, đi vào trong đó sẽ thấy một căn nhà nằm cuối ngõ, đó là Kim gia, nha hoàn thích bát quái của nhà họ cứ hay chạy tới đây nhiều chuyện với Điệp Thúy, rằng nam chủ nhân nhà bên ấy ra ngoài làm việc nhiều ngày, sau đó đột nhiên về nhà trước một ngày, nhấc rèm che giường lên ai ngờ lại đối mặt với tình phu của phu nhân hắn.
67 Đại mỹ nhân đứng bên giường, chậm chạp không chịu lên. Ta nhìn nàng, không biết nàng muốn gì.
“Tuyệt Ca, ngươi không ngủ được sao? Hay là ngươi muốn nằm bên ngoài?” Ta gãi đầu hỏi nàng.
68 Phía trên đã xem xét xong, nhưng không thể chỉ ngắm cảnh sắc bằng mắt, phải thật sự chạm vào, mới có thể thưởng thức được toàn cảnh tuyệt hảo.
Ta lần theo tai nàng đi xuống, dừng lại ở chiếc cổ mịn màng, mút lấy lúc mạnh lúc nhẹ, đại mỹ nhân thở dốc, ta còn ác ý cắn nhè nhẹ, liếc mắt thấy đại mỹ nhân hơi nhíu mày, thỉnh thoảng phát ra tiếng rên, môi ta thật không muốn rời khỏi người đại mỹ nhân, ta vẫn chưa thỏa mãn, tay trái đặt trước ngực đại mỹ nhân, ta ngập ngừng, đưa tay phải xuống, lướt qua phần bụng phẳng của nàng, một tay kéo tiết khố (46) của đại mỹ nhân xuống, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve phần dưới thưa thớt của nàng, nàng cắn chặt môi dưới, môi nàng bị cắn đến tái nhợt, nhưng sắc mặt lại càng thêm hồng.
69 Cảm giác được trời đã sáng, ta mơ màng mở mắt ra, tuy bổn công tử vừa mới ngủ dậy, nhưng gương mặt vẫn hoàn mỹ, chắc chắn như ánh sương mai long lanh trong buổi bình minh, thiên sinh lệ chất này thế gian không thể bỏ qua nha! Ấy! Những người có tướng mạo bình thường, xin các ngươi hãy tha thứ cho bổn công tử quá hoàn hảo!
Người so với bổn công tử còn hoàn mỹ hơn không ai khác chính là, đại mỹ nhân đang gối đầu lên lồng ngực ta, hai tay ôm lấy eo ta, mái tóc dài xõa ra, một dải tóc đen óng, ngoại trừ tấm chăn đang đắp, trên người nàng không có một mảnh vải, hơi ấm khi nàng đang kề sát bên ta thật chân thực biết bao, cảm giác ôm ấp động chạm da thịt này là sự thật không thể chối cãi, nếu như có ai đó dám đến nói với bổn công tử anh tuấn tiêu sái rằng “Đây là một giấc mơ”.
70 “Ách. . . Ngươi không nên hiểu lầm, nữ nhân ấy là Thần Tiên tỷ tỷ”. Ta vội vàng giải thích, sợ đại mỹ nhân hạ thủ cắt đứt cổ ta. Đại mỹ nhân vừa nghe thấy Thần Tiên tỷ tỷ, gương mặt lập tức giản ra, nhưng nàng nghĩ nghĩ, dường như không cam lòng, lại với tay nhéo nhéo lên khuôn mặt mịn màng của bản công tử, nhéo một cái thật mạnh.
71 Cha, nương, Điệp Thúy cùng Mặc Yên được ta hỗ trợ, đều từ trên mặt đất đứng lên. Ngươi nói đại mỹ nhân? Nàng đã chạy vào trong phòng, ta đợi thêm lát nữa không biết làm sao giải thích với nàng, càng đáng sợ hơn chính là, ta không biết nàng sẽ xử lí ta như thế nào, ta cảm giác được đại nạn sắp đến a! Bản công tử yếu đuối như cành hoa, phải thật cẩn thận.
72 Ăn cơm no, Điệp Thúy cùng Mặc Yên đem thức ăn thừa lần lượt lui xuống, ta duỗi thân người một cái. Ngủ nhiều nên làm cho tinh thần đặc biệt tốt, hơn nữa thân thể cũng hoàn hảo, bên ngoài ánh dương quang vừa lúc chiếu vào, thật sự là nên đi ra ngoài chơi.
73 Thật vất vả hữu khí vô lực mở mắt, lại phát hiện toàn thân thập phần đau nhức, rất giống vừa mới đánh nhau một trận, ngay cả trở mình cũng khó khăn, ta giãy giụa hồi lâu, xác định không bò dậy nổi, vì vậy ta liền vui vẻ buông tha, quyết định nhắm mắt lại ngủ tiếp.
74 Ỷ Hương Lâu cửa vẫn còn đóng, ta đẩy đẩy cửa, phát hiện Cúc tỷ chán đến chết đang ngồi trên tiểu ghế nằm, phơi nắng trong tiểu viện, cắn hạt dưa, còn cầm quạt hương bồ đuổi ruồi muỗi, căn bản không có ý định mở cửa đón khách, ta lôi kéo đại mỹ nhân đi nhanh về phía trước.
75 “Vân Yên, ngươi và Tẫn Hoan làm sao rồi?” Ta hết xem rồi lại nhìn, nhìn rồi lại xem, còn là nhìn không ra bất luận đầu mối gì, vốn là muốn đóng vai Hà Nam, sau bản công tử lại phát hiện đây thật sự là một nhiệm vụ khó khăn, quyết định buông tha!
Vân Yên không đáp lại, trái lại xốc bức rèm che đi ra ngoài, đại mỹ nhân đem ta kéo qua một bên.
76 “Tẫn Hoan cũng là nữ tử! Ô Ô. . . Ta ho khan một cái!” Ô Ô. . . Bản công tử dưới tình thế cấp bách, liền biến thành người nói đớt, lại không cẩn thận cắn trúng lưỡi một cái, cuối cùng đem nước miếng của mình chảy ra, quả thực nhanh rơi xuống trình độ chết lâm sàng.
77 Thời điểm rời giường là lúc sáng sớm, Điệp Thúy vừa vặn đem điểm tâm đến, bản công tử nghĩ thể xác và tinh thần vui vẻ, buổi sáng ăn vô cũng liền giống như mỹ vị, mỹ vị trình độ rất khó hình dung, như cá bỏ vào trong miệng đi, chất thịt non mịn, hương vị nhàn nhạt như gió thổi trên biển, giống như ta đang ôm biển rộng vào lòng, giống như cảm thụ khi còn bé nương ôn nhu ôm ta, rau dại xào xanh biếc, hương vị thanh thúy phảng phất mang ta trở lại với thiên nhiên, nghe tiếng gió gào thét trên cánh đồng bao la bát ngát, rong chơi trên một mảnh xanh um tươi tốt, còn có cái này cơm tẻ, hương vị cỡ nào ngọt ngào, ăn vào một miếng giống như đang đứng trên ruộng lúa vàng óng ánh tươi tốt, ánh mặt trời chiếu xuống, bông lúa nhẹ nhàng đong đưa theo gió.
78 “Ha ha ha! Tiên nữ tỷ tỷ không muốn Trần ca ca! Tiên nữ tỷ tỷ không muốn Trần ca ca!”
Bản công tử đang chịu đựng đủ những lời lẽ tàn phá tâm can của bọn hắn, chỉ là cho rằng tiểu hài tử tương lai sẽ là trụ cuộc của quốc gia, tuy rằng bản công tử ngày thường nhanh mồm nhanh miệng, thế nhưng dưới sự kích thích của bọn nhỏ, ta một cậu đều nói không nên lời, đại mỹ nhân, phu nhân của ta, nương tử của ta, Tuyệt Ca của ta, người tới cứu mạng a!
Có thể ta cùng đại mỹ nhân có tương quan cách cảm mãnh liệt, cho nên nàng rất nhanh quay đầu lại.
79 “Tiểu hỗn đản, ngươi nói thật cho ta, ngươi vừa cầu Quan Thế Âm nương nương nguyện vọng gì?” Đại mỹ nhân liếc mắt, nổ lực làm ra vẻ mặt đại vương hung ác, nhưng đại mỹ nhân là loại đẳng cấp mỹ nữ, nhiều nhất chỉ có thể làm áp trại phu nhân, được rồi! Đại mỹ nhân của ta, nếu như ngươi nghĩ muốn làm áp trại phu nhân, như vậy bản công tử nguyện ý cùng ngươi phối hợp diễn xuất nhân vật anh tuấn đệ nhất đại vương!
“Tiểu mỹ nhân ngươi hãy nghe cho kĩ, bản đại vương vừa cầu nguyện cả nhà khỏe mạnh bình an, còn cái kia nguyện vọng chính là bản đại vương và mỹ nhân ngươi tình cảm luôn tốt đẹp, áp trại phu nhân của ta, ngươi hài lòng chưa?” Ta dẫm nát tảng đá lớn ven đường, bày ra tư thái đại vương sơn tặc thô bạo, thuận tiện dùng ngón trỏ nâng cằm đại mỹ nhân.
80 Vốn thừa dịp bọn họ còn đang chuẩn bị, ta cùng đại mỹ nhân dự định từ chối bọn họ sau đó bỏ trốn, nói cho cùng tuy rằng bọn họ hiểu lầm bản công tử, nhưng bản công tử đại nhân đại lượng, đã nói tha thứ cho bọn họ rồi.