21 Ta về xe ngựa, đại mỹ nhân đã ở trên xe chờ ta, dù sao cũng không thể trách nàng, vì bản công tử là nữ nhân, nàng cũng bất đắc dĩ mới phải dùng hạ sách này thôi! Bản công tử còn phải cảm tạ đại mỹ nhân thông minh cơ trí, bằng không sẽ thật khó công đạo với Hoàng Thượng, nhưng trong lòng bản công tử vẫn còn vướng mắc, vì thế mặt mũi không vui lên xe.
22 “Lạc phu nhân khen sai rồi, ngài mới là người xinh đẹp thanh tao lịch sự. Đa tạ ý tốt của Lạc phu nhân, Vân Yên không tiện quấy rầy hai người. Nhị vị hôm qua thành thân, Vân Yên không thể chúc mừng được, thực có lỗi, nếu như có cơ hội, Vân Yên sẽ uống chén rượu nhạt bồi tội với cả hai.
23 Nàng khanh khách cười. Thật hiển nhiên, vì bản công tử bình thường không có bái thần, vì thế thần không có quan hệ thân thiết với ta, giờ khắc này ngài không thèm phù hộ ta, vì thế nàng mới nghe thấy được, nước tới chân mới nhảy quả nhiên vô ích, ta sai rồi.
24 Đại mỹ nhân trở mình, thì ra vẫn chưa ngủ a! Nàng nháy mắt nhìn ta, ta cũng sững sờ nhìn lại nàng.
“Còn chưa lên?”
Ác! Trời ạ! Nàng thật chừa chỗ cho ta a! Ngủ là chuyện rất tốt đẹp, lãng phí thời gian là không tốt, nhanh mà bổ nhào lên giường thôi a.
25 Từ từ tỉnh dậy, nhìn căn phòng mới dọn vào này, đây không phải là một căn phòng cho ta cảm giác xa lạ, người nằm bên cạnh lại rất quen thuộc. Kỳ thật khi nàng không ầm ĩ lại rất dễ thương.
26 Ta thật sự cảm tạ vì điều đó, họ cho ta ở lại trong cung, tìm tất cả biện pháp dưỡng dục ta thật tốt, dùng hết khí lực làm điều tốt nhất cho ta. Ta biết bọn họ rất tiếc, thậm chí ta cũng biết hàng năm khi Hoàng Thượng đưa danh sách thanh niên tài giỏi tới, hắn và Hoàng Hậu đều rất cẩn thận chọn lọc lại, luôn muốn tìm người tốt nhất mới chịu đưa cho ta.
27 Ta dồn sức chạy trốn, để ta có được nửa ngày tự do, ta không hiểu mình chạy bao xa, chạy bao lâu, khi phục hồi tinh thần lại ta đã đứng dưới tàng cây ven hồ.
28 Bốn người nhóm Vệ Khai Thành vừa nghe người phía sau lên tiếng, mắt bọn hắn ánh lên nét tức giận. Ta vận nội lực vào ngón tay, tính toán nếu bọn họ vừa động, ta sẽ ra chiêu.
29 “A Sinh, A Mậu, hai người các ngươi rửa tay trước, rồi hỏi bà nội xem những cái này để ở đâu, đêm nay sẽ có nhiều đồ ăn lắm, giúp Trần ca ca dọn những thứ này ra, sau đó rửa thức ăn, được không?”
A Sinh và A Mậu có lẽ là hai người con trai lớn nhất trong bọn, nghe lời hắn đi chuẩn bị, cũng có mấy đứa nhỏ tuổi lớn hơn một chút vội vàng chạy tới giúp đỡ, những người khác ngồi chồm hổm trên mặt đất chơi châu chấu, miệng cười rất hồn nhiên.
30 Ám vệ hồi báo tốc độ nhanh hơn tưởng tượng của ta, không quá ba ngày, tư liệu cơ bản đã giao trên tay ta.
"Lạc Dương Trần, Lạc phủ Đại công tử. Con cả của Lạc phủ thủ phủ Lạc Mông Dực và Thích Ngưng Sương.
31 “A Sinh nói lần đầu tiên hắn thấy Lạc công tử là ở chợ, Lạc công tử đang mua đồ. Bọn trẻ khi đó mặt trời lặn rồi mà vẫn không kiếm được đồ ăn, rất nhiều đứa nhỏ đói bụng đến mức chịu không nổi, Thanh nhi tuổi nhỏ nhất thậm chí còn bị bệnh.
32 Hắn ôm ta rất chặt, buông bàn tay đang nắm lấy tay của ta ra, tay kia lại vòng qua ôm lấy thắt lưng, trên lưng ta cảm thấy lồng ngực hắn không cường tráng như nam tử, mà lại mềm mại như.
33 Ngày kế, Hoàng Thượng sau khi lâm triều cũng tới lãnh cung.
“Tuyệt Ca, ngươi hay cùng với ám vệ đi ra ngoài luyện thân thủ, trẫm mặc kệ, nhưng hơn nửa đêm ngươi ra ngoài lỡ như gặp phải chuyện gì nguy hiểm thì làm sao bây giờ? Ngươi xem, tuy rằng bình an trở về, nhưng lại đổ bệnh như thế, ngươi kêu trẫm sao có thể yên tâm được?”
Vì ta xảy ra chuyện nên Hoàng Thượng nhất định phải truy vấn những ám vệ của ta.
34 Ngồi trong xe khiến ta chán đến chết, đã niệm câu “Bất dĩ vật hỉ, bất dĩ kỷ bi” (12) nhiều như vậy mà bây giờ mới biết cảnh chỉ lọt vào trong mắt, mà không thể quán triệt trong lòng được, “Bất vi ngoại vật sở dịch” thì ra lại khó như vậy, khó trách các vị thánh hiền lại luôn miệng cằn nhằn niệm kinh là việc chỉ nên làm khi trong lòng không vướng bận gì cả.
35 “Tại hạ Duẫn. . . Duẫn Tẫn Hoan, bái kiến Lạc lão gia, Lạc phu nhân. Tẫn Hoan đến quấy rầy, làm phiền Lạc lão gia, Lạc phu nhân quá. ” Ta lắp bắp, không biết vì sao lại không muốn dùng tên thật, cứ như muốn che dấu gì đó, nhưng lại không biết đó là gì.
36 Đến Lạc phủ đã tới giữa trưa, ta lại có thói quen ngủ trưa. Một chiếc giường xa lạ cùng với người nọ sẽ ở trong căn phòng bên cạnh, khiến ta ngủ thật bất an, nằm một lát, lăn trái lăn phải vẫn ngủ không được, ta bỗng nhớ tới cuốn nhật kí kia, quyết định đứng dậy.
37 Ở trong Lạc phủ nhất định phải giữ được bình tĩnh, ví dụ mượn hiện tại mà nói, Lạc Dương Trần đang ngồi trong phòng của ta, nói liên miên cằn nhằn mãi không dừng.
38 Nàng nhìn quanh căn phòng rõ ràng chỉ có mỗi hai chúng ta, khi đã xác định không còn có ai khác lại chẳng biết tại sao lại chạy ra ngoài cửa phòng, duỗi duỗi người, còn ngáp một cái, giả vờ nàng thực sự buồn ngủ, đáng tiếc kỹ xảo của nàng không tốt chút nào, thoạt nhìn cứ như một tiểu hài tử đang trốn đi chơi vậy.
39 “Nha! Ngươi xem hai vị công tử kia kìa, thoạt nhìn sao lại xứng đôi thế chứ?”
“Vị công tử ngốc kia không kể, nhưng vị công tử tuấn mỹ nọ đúng là khiến khuê nữ người ta biết sống thế nào đây? Khó trách họ lại không gả được cho người khác, ô ô ô ô ô.
40 Ngoài cửa Ỷ Hương lâu có rất nhiều nữ tử đứng ngoài nghênh đón, thu hút không ít ánh mắt dâm ô của nam tử, thì ra nàng muốn dẫn ta đến thanh lâu.
Thật đúng là một tên du côn cắc ké, tuy rằng tư liệu đã viết là nàng hay đến “Thanh lâu nói chuyện phiếm”, nhưng ta trăm triệu thật không ngờ nàng sẽ dẫn ta lại đây.