1 Phía trong Hoàng cung, tại Ngự thư phòng.
Hoàng đế chống cằm, gương mặt vô cùng chán nản: “Thừa tướng đang ở cùng với một nam tử”.
Công bộ Thượng thư đứng bên cạnh, tay cầm bút, liên tục phê duyệt công văn: “Vâng…”.
2 Công bộ Thượng thư rất bận.
Đây là chuyện bá quan văn võ trong triều đình ai nấy đều biết rõ.
Mặc dù các đại thần đều làm quan, công việc như nhau, tại sao Lễ bộ Thượng thư lại có thời gian ngắm trăng, đối thơ cùng học trò, Hộ bộ Thượng thư lại thường xuyên cùng hảo bằng hữu đến tửu lầu uống rượu, ca hát, Hình bộ Thượng thư lại có thú vui ở trong phủ, vẽ tranh, viết thư pháp, Thái phó lại có thể dành trọn ba tháng mùa xuân dẫn con cháu đi dạo bờ sông, ngắm dương liễu… Ai nấy đều có thời gian rảnh rỗi.
3 Đêm đã khuya, tại phủ Thừa tướng.
Thừa tướng: “Thật hiếm có nha, hôm nay ngươi lại đích thân tìm đến tận phủ để trò chuyện với ta… Mặc dù là bây giờ cũng không còn sớm nữa, khiến ta cũng không vừa lòng lắm”.
4 Tất nhiên,
Nói thì dễ, đến lúc làm mới nhận ra là khó đến mức độ nào.
Đặc biệt là đối với Công bộ Thượng thư – người luôn cố gắng tích góp từng giây từng phút để dành trọn cho công việc.
5 Thế là, hôm sau…
Kết thúc nghị sự.
Tất cả bá quan văn võ đều đã thoái lui, chỉ còn lại một người, hiên ngang đứng thẳng như ngọn đèn tỏa sáng giữa trời, gương mặt lạnh lùng.
6 Công bộ Thượng thư cẩn thận lôi từng người trong số các cung nữ, thái giám canh gác, hầu hạ trong ngày hôm đó ra tra hỏi.
Cuối cùng, hắn biết được:
Hộ bộ Thượng thư đúng là đã ngủ lại tại Tử Quỳnh điện, hôm đó, sau khi thái giám đưa hắn về điện đã canh gác đến sáng mà không hề rời đi.
7 Buổi tối.
Lâm Giang lầu.
Ánh trăng như chiếc mâm bạc lớn, treo lơ lửng giữa bầu trời.
Tựa vào lan can, mắt nhìn xa xăm, trên sông, thuyền to, thuyền nhỏ đi lại tấp nập, từng đợt sóng cứ thay phiên nhau vỗ vào bờ, tất cả tạo thành một cảnh sắc vô cùng rực rỡ.
8 Đêm đã khuya.
Trải qua ba tuần rượu.
Cuối cùng, Công bộ Thượng thư cũng biết được chân tướng.
Nhưng chân tướng này lại không phải là chân tướng mà Công bộ Thượng thư muốn biết.
9 Mang theo sự tức giận vô cớ bước ra khỏi Lâm Giang lầu.
Vừa hạ chân định bước xuống bậc thang cuối cùng được làm bằng đá kia.
Từ xa, tiếng vó ngựa như cuồng phong thổi đến trước mặt hắn.
10 Nửa tháng sau.
Tại Ngự hoa viên.
Hai cái bóng, một đỏ một xanh thấp thoáng.
Hoàng đế chắp tay sau lưng, mỗi một bước đi của ngài lại dẫm lên những viên sỏi nhỏ rải đầy trên đường mòn, Hoàng đế thở dài: “Ái khanh à…”.
11 Quả thật là Công bộ Thượng thư có đánh rơi một miếng ngọc bội.
Cho nên ngày trước, hắn dùng lý do đánh rơi ngọc bội để tra hỏi về việc bá quan văn võ ngủ lại cũng không phải là nói dối.
12 Từng ngày trôi qua.
Không khí dần dần trở nên oi bức, những cơn mưa mùa hạ liên tục kéo đến.
Sấm chớp vang trời, sau đó, trời mưa như trút nước.
13 Dạo này, trong lòng Hoàng đế có chút không vui.
Thường xuyên mất ngủ.
Trong lúc mơ mơ màng màng, trong giấc mơ lại vang lên giọng nói của hai tiểu hài tử.
14 Trải qua lần ầm ĩ này.
Tâm trạng Hoàng đế càng lúc càng không tốt.
Đêm xuống, y lại trằn trọc không yên.
Cuối cùng, Hoàng đế đành đứng dậy.
… …
Thế là…
Phía trong phủ Công bộ Thượng thư, tại phòng ngủ.
15 Thiết triều.
Hoàng đế ôm đầu, thật là tức muốn chết mà.
Lúc này, cả triều đình đều biết Hoàng Thượng đến trễ giờ thiết triều.
Nhưng quan trọng là…
Hoàng Thượng đi ra từ phủ của Công bộ Thượng thư.
16 Bên trong Tĩnh Tâm điện.
Thừa Dương công chúa đặt chén trà xuống bàn: “Hoàng Thượng, chuyện của Phụng Uyển, ngài định như thế nào?”.
Gương mặt Hoàng đế vô cùng chán nản: “Cô cô, chuyện này trẫm không thể giúp được rồi, hay là người tìm nam tử khác, có được không?”.
17 Mỗi ngày, Hoàng đế luôn thầm nhủ phải cố gắng kìm nén bản thân.
Đến khi y tin tưởng rằng tình cảm của bản thân đã phai nhạt thì cũng đã chín tháng sau.
18 Mười tháng sau.
Khi hương thơm hoa quế thoang thoảng trong không khí.
Cũng chính là ngày đại hôn của tướng quân.
Phủ Tướng quân tổ chức yến tiệc.
19 Thật ra, Hoàng đế cũng không muốn uống rượu.
Nhưng mà, lúc nãy, ở yến tiệc, tận mắt chứng kiến cảnh tượng hiếm có: ai kia vui vẻ nói nói cười cười với mọi người.
20 Đến lúc Hoàng đế mơ mơ màng màng, trở về tẩm cung.
Lại mặt dày ôm chặt cánh tay Yến Duy, nhất định không cho ai kia rời đi.
Nô tài hầu hạ nhẹ nhàng khuyên nhủ, dỗ dành Hoàng đế thay y phục nhưng một tay y vẫn ôm chặt cánh tay của Yến Duy khiến bọn họ chỉ có thể cởi được một nửa chiếc áo, phần còn lại đành bất lực.