81 Lúc Thích Bạch đánh thức Quý U đã là thời gian dùng bữa tối rồi, Thích Bạch thấy nàng mơ mơ màng màng liền ôm nàng ra ngoại thất dùng bữa. Giai nhân khẩu vị cực tốt, vẻ mặt Thích Bạch ôn nhu, nếu nói thứ làm hắn hài lòng nhất ở hành cung, thì đó chính là khuôn mặt tròn tròn đầy thịt của Quý U đã trở lại.
82 Dưới ánh sáng huy hoàng, một đôi người cùng sóng vai bừng sáng lên, không phải chỉ có Hoàng hậu mới có tư cách này sao? Nhóm phi tần hoàn toàn yên lặng, trong lòng lại hoảng loạn.
83 Lục Nhạc Dao vừa dứt lời đã có tiếng cười nhạo vang lên “Đúng là bêu xấu, lần này cả khúc nhạc và điệu vũ đều do Lục quý nhân tự sáng tác sao?” Người nói chuyện không phải ai xa lạ, chính là Vũ thục nghi.
84 Tây Sơn là thánh địa để nghỉ hè, hoàng tộc xây hành cung ở Tây Sơn, tất nhiên là bởi vì phong cảnh nơi đây. Bởi vì có hành cung nên ở Tây Sơn có rất nhiều người trông coi xử lý.
85 Phương trượng vẫn chưa rời đi, định cùng vài tiểu hòa thượng vào trong điện giúp Hoàng thượng dâng hương nhưng lại bị thị vệ sau lưng Hoàng thượng ngăn cản.
86 Các phi tần đứng phía sau cực lực cất giấu vui mừng trong lòng, bị kèm hai bên thì còn đường nào để sống đây! Không ngờ Ngọc Hoa tự linh nghiệm như vậy, vừa cầu nguyện có được thánh sủng, Tích phi liền bị thích khách bắt đi, hạnh phúc đến quá nhanh, cầu Phật tổ tha thứ cho các nàng vui sướng khi thấy người gặp họa.
87 Đám thích khách tìm kiếm vài vòng xung quanh, trước lúc hừng đông đành phải trở về hậu viện, tập trung một chỗ than sầu kể khổ. Tên đầu lĩnh mặt đen như than, nhiều người như vậy mà còn không bắt được một nữ nhân bụng to vượt mặt sao?“Đại ca nói xem, Tích phi trốn ở chỗ nào được? Tuy chúng ta không thể đốt đuốc sáng trưng sợ người khác chú ý, nhưng những khu vực xung quanh đều đã lục tung lên rồi, một sợi tóc cũng không thấy là thế nào?”Tên đầu lĩnh đau đầu muốn chết, ta mà biết nàng trốn ở đâu thì còn tìm cái mông! Cũng bởi vì không thể gióng trống khua chiêng đi tìm nên càng đau đầu.
88 “Ba” lư hương giá trị liên thành bị xô ngã dưới đất. “Phế vật, một đám phế vật!” Lý tướng nhìn kẻ đang quỳ dưới chân hắn, nhịn xúc động muốn đạp kẻ đó một cái.
89 Thích Bạch sợ Quý U chịu không nổi nên cho xe ngựa chạy rất chậm, hắn cho bọn thích khách cơ hội đuổi theo cướp người đấy, trên đường về giết thêm vài tên cũng được thôi.
90 Mặt trời đã lên cao, từng đợt ánh nắng chiếu vào qua song cửa sổ, trong phòng được bao phủ bởi ánh nắng ấm áp, nữ nhân đang bị gắt gao ôm chặt chậm rãi mở mắt ra, trước mắt nàng là một gương mặt tuấn tú phóng đại, Quý U khẽ cười, lặng lẽ nhéo gương mặt hắn, trở lại rồi, thật tốt.
91 Tuy Hoàng thượng ở hành cung, nhưng kinh đô và triều đình đã rực rỡ hẳn lên. Một đảng thừa tướng đã rơi đài toàn bộ, các chức quan đều được thay thế bởi những khuôn mặt mới, Hoàng thượng đã sớm chuẩn bị rồi.
92 Quý U quay đầu thấy Thích Bạch đang mỉm cười, nàng liền ôm lấy cổ hắn, cọ mặt lên mặt hắn làm nũng, nam nhân này sao lại đáng yêu như thế. Thích Bạch vô cùng hưởng thụ chuyện Quý U dính hắn, có đôi khi hắn muốn nàng biến thành bé xíu, như vậy dù hắn có đi đâu cũng đều có thể mang nàng theo, nhớ nàng có thể ngắm nàng, lúc nào cũng có thể nghe nàng nói chuyện…Hai người dùng bữa tối xong, tản bộ trước Thân Hiền điện, dưới ánh trăng, Quý U khẽ liếc mắt nhìn nam nhân đang chuyên chú nhìn nàng, cười ngọt ngào “Quá trình là thế này, mấy tên thích khách thấy ta đang mang thai, không dám chạy trốn nên mới buông lỏng cảnh giác, chẳng những cho ta ở phòng có cửa sổ, còn chỉ phái hai người trông coi ta.
93 Chứng kiến thủ đoạn của Hoàng thượng, cung nhân đều ngậm miệng lại hết, tựa như Tích phi nương nương chưa từng bị bắt đi. Lời đồn đãi còn chưa kịp truyền ra ngoài đã bị bóp chết trong hành cung rồi, không ai dám nhắc lại hai chữ Tích phi.
94 rong điện một mảnh im lặng. Thích Bạch nhìn thấy tình cảnh bên trong thì có chút kinh ngạc, tuy trên mặt không có biểu hiện gì, nhưng hắn thấy rõ vẻ mặt hai người độc ác, mắt sưng đỏ, mặt sưng lên, trên mặt là đủ loại dấu vết do móng tay để lại, tóc bù xù như đống rơm, Lục Nhạc Dao túm lấy chân Tình quý tần, tay Tình quý tần bóp cổ Lục Nhạc Dao… Hai người đều cố gắng đánh đối phương.
95 Thời gian qua mau. Ngày hôm nay, Thích Bạch không ở trong Thân Hiền điện xử lý công vụ, Lục Viễn mang theo một người từ kinh thành chạy tới bẩm báo sự vụ trong quân.
96 Lục Viễn biết hôm nay Hoàng thượng không có tâm trí xử lý Lục Nhạc Dao, nên chỉ có thể mang muội muội đang phát điên của hắn lui xuống. Khẩn cầu ông trời đừng để Tích phi nương nương xảy ra việc gì.
97 Lúc bị đưa đến Vu Vân điện, Lục Nhạc Dao đã thanh tỉnh lại rồi. Nhìn từng viên gạch trong Vu Vân điện, dường như đã trôi qua mấy kiếp rồi. Đây không phải là lãnh cung, nhưng có khác gì lãnh cung đâu… Lạnh lẽo, tăm tối, đơn sơ và hoang vắng.
98 Ngày đầu tiên thiết triều sau khi hồi cung, Hoàng thượng liền tuyên đọc thánh chỉ. Văn võ bá quan đều khó nén kinh ngạc. “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Lý tướng coi rẻ kỷ cương triều đình, nhận hối lộ trái pháp luật, tự ý tiêu thụ muối, ám sát đế vương, mưu triều soán vị, uổng công làm thần tử, tội không thể tha, tru di cửu tộc, khâm thử!”“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Hoàng hậu Lý thị, tâm địa độc ác, giết hại hoàng tự,khi quân phạm thượng, bắt đầu từ hôm nay hủy bỏ hậu vị, thu hồi phượng ấn, niệm tình Hoàng hậu đã theo Hoàng thượng từ lâu nên tha cho một mạng, biếm làm thứ dân, nhập lãnh cung, khâm thử.
99 Lúc còn nhỏ, Thích Bạch không hiểu tại sao phụ hoàng lại đối xử lạnh lùng với hắn như thế, mẫu hậu thì hận hắn đến tận xương, hắn từng nghĩ rằng do hắn không đủ thông minh, cho nên hắn rất cố gắng chăm chỉ học tập, có lẽ do học quá tốt nên hắn sớm hiểu ra khúc mắc ân oán giữa mẫu hậu và phụ hoàng.
100 Thời gian qua nhanh như nước chảy. Ở Hoằng La quốc không người nào không biết Hoàng đế chuyên sủng Hoàng hậu, ái thê như mạng, lúc bình dân bách tính tụ chung một chỗ luôn nói Hoàng hậu nương nương có phải đã tích đức tám kiếp mới gặp được Hoàng thượng hay không, đế vương si tình như vậy quả thực là trăm năm hiếm có.