41 Không muốn chậm trễ thời gian, nhưng nếu bảo nàng ở trước mặt mọi người ném xác Điền Bá Quang xuống sông thì Tả An Chi không làm được. Tả An Chi một bên ân cần thăm hỏi tổ tông Định Dật lão ni cô một lần, một bên lại lệnh cho nhà thuyền đi tìm mua quan tài.
42 Lâm Bình Chi này là kẻ gió chiều nào che chiều ấy, đáng tiếc là hắn lại gặp phải kẻ hiểm độc như Tả Lãnh Thiền. Võ công của hắn nhất định đấu không lại ba tên đệ tử kia, chỉ sợ chưa tới Hoa Sơn đã mất mạng.
43 Gặp được Đông Phương Bất Bại ở đây, Tả Lãnh Thiền không chỉ ngoài mặt kinh ngạc, mà ở sâu trong lòng còn cảm thấy sợ hãi. Bởi vì quá căng thẳng, tay hắn thậm chí hơi hơi run rẩy.
44 Lâm Bình Chi mặc dù không hiểu được chuyện giữa Tả An Chi và Đông Phương Bất Bại, nhưng mấy ngày nghe nhìn thấy không ít, nghe cũng rất nhiều, hắn đại khái có thể đoán ra mấy phần.
45 Tả An Chi không muốn chậm trễ thời gian, lập tức gọn gàng dứt khoát nói: “Có hay không một người tự xưng là sư thúc của Nhạc Bất Quần phái Hoa Sơn đến đây?”Hoàng Chung Công ngẩn người, đáp lại: “Quả nhiên không có chuyện gì qua được mắt Phạm trưởng lão.
46 Hắn vẫn đẹp như vậy, năm tháng đi qua cho dù có lưu lại dấu vết trên người hắn, nhưng cũng không thể lấy đi nửa phần sặc sỡ chói mắt của người này. Trong bóng đêm nặng nề, dưới tàn cây được ánh trăng chiếu rọi, hắn lẳng lặng đứng trên bậc thang cao nhất, giống như đế vương của bóng đêm, từ trên cao nhìn xuống chúng sinh phía dưới.
47 “Mau đi xem đám người Hoàng Chung Công thế nào. ” Đứng một lát, Tả An Chi liền giật mình, đột nhiên nhớ tới ba người kia ở lại ngăn Nhậm Ngã Hành. Nàng vội vàng quay đầu kêu: “Mạc sư huynh, phiền huynh và Lâm Bình Chi mang Nhậm Ngã Hành, Hướng Vấn Thiên lại đây.
48 “Chàng có cần vừa nói những lời làm cho người ta cảm động, vừa cởi quần áo của ta không? Ít nhất chờ ta khóc xong đã…Như vậy rất sát phong cảnh. ” Tả An Chi hai mắt đẫm lệ hít hít mũi, nhìn quần áo trên người mình không còn được bao nhiêu, liền kéo ống tay áo của Đông Phương Bất Bại lên lau nước mắt nước mũi, sau đó giãy giãy kháng nghị tượng trưng một chút.
49 Đông Phương Bất Bại kéo nàng vào trong lòng, cằm nhẹ nhàng cọ lên sợi tóc mềm mại của nàng, ôn nhu nói: “An An, ta sẽ không bao giờ buông nàng ra nữa, nàng mà tìm người khác, ta sẽ giết hắn.
50 Mạc Tùng Bách, Lâm Bình Chi và ba người Giang Nam tứ hữu (trừ Hắc Bạch Tử) đã sớm ngồi đợi từ lâu, vừa thấy bọn họ thì đứng lên ôm quyền chào. Đông Phương Bất Bại kéo Tả An Chi ngồi xuống, chờ tôi tớ dâng trà xong, liền nghe Mạc Tùng Bách nói: “Tả sư muội, muội đã gặp được Đông Phương giáo chủ, ta bây giờ ở lại cũng không có ý nghĩa, vì vậy hôm nay muốn xin cáo từ.
51 Hoa tươi nở rộHiểu lầm đã giải thích rõ, cho nên Đông Phương Bất Bại cũng không nhắc lại chuyện để Lâm Bình Chi học Quỳ Hoa Bảo Điển nữa, ngược lại tươi cười đồng ý thay hắn giết Dư Thương Hải.
52 Ở Lạc Dương đi dạo mấy ngày, đang muốn khởi hành đến núi Thanh Thành thì Đông Phương Bất Bại lại nhận được mật báo. Nghe nói mười lăm tháng ba này, Ngũ Nhạc phái sẽ tề tựu ở Tung Sơn mở đại hội bầu minh chủ mới.
53 “Không chết? Mạng của nàng thật lớn. ” Đông Phương Bất Bại gật đầu, có vài phần hứng thú, quyết định tự mình đi xem. Tiểu cô nương kia rốt cục trông như thế nào nhỉ? Ai, thế nhưng một chút cũng không nhớ được, chỉ nhớ cô ta mặc đồ tang trắng, vô cùng sợ sệt rụt rè.
54 Ban đêm kỳ thực không quá lạnh, một chút gió cũng không có, chỉ là xung quanh hoàn toàn nhìn không rõ bóng người, chỉ nghe thấy tiếng bước chân mình đạp lên tuyết trắng.
55 Sáng sớm trên Hắc Mộc Nhai vẫn như mọi ngày, mọi người ai có việc gì thì đi làm việc nấy, những tên thị vệ thì đứng canh gác dọc theo đường lên núi, trong tay cầm vũ khí sắc lạnh.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Dị Năng
Số chương: 50