21 “Tiểu thúc!”
Bắc Minh thản nhiên mở miệng, ngữ khí không nặng không nhẹ, chỉ đơn giản hai chữ liền làm cho người ta nghe ra y phi thường không vui. Bắc Vũ Phong nhất thời nghẹn đỏ mặt không dám nhiều lời, so với đại ca, hắn ngược lại tương đối sợ tiểu chất tử này.
22 Bắc Vạn Trọng vừa nghe, sắc mặt nhất thời trầm xuống.
Không nghĩ tới trộm không được gà còn mất nắm gạo. Bắc gia thú viên đúng là thuộc quản lý của hắn.
23 Âm Tế Thiên nghe tới thượng trà, nháy mắt trán trượt xuống vài đạo hắc tuyến ==||||, chẳng lẽ thật sự phải dâng chung trà nàng dâu trong truyền thuyết hay sao?
Bà mối cười híp cả mắt mà cùng tỳ nữ bưng trà lên, vụng trộm hướng Âm Tế Thiên nháy nháy mắt vài cái, tiếp theo, ánh mắt giảo hoạt đảo một vòng từ cái túi nhỏ màu đỏ trong tay Tiềm trưởng lão, rồi về đến trên người Âm Tế Thiên, thâm ý nói: “Thiếu phu nhân, còn không mau kính trà!”
Giờ phút này, nếu như Âm Tế Thiên còn không hiểu ý tứ của bà mối, thì hắn chẳng khác nào tên ngốc!
Cũng không thèm rối rắm xem đây là loại kính trà bình thường, hay là chỉ có nữ nhân kính cha chồng mẹ chồng, hắn thản nhiên mà tiếp chung trà trên tay tỳ nữ, đi đến trước mặt Bắc Tiềm: “Tiềm trưởng lão, thỉnh uống trà!”
Bắc Tiềm sang sảng cười, tiếp nhận chung trà, uống một ngụm nhỏ, sau đó đem chung trà đặt lên trên bàn, cái túi nhỏ màu đỏ trong tay đưa tới trước mặt Âm Tế Thiên: “Sau này, ngươi chính là người của Bắc gia, có cái gì không hiểu hoặc là chịu ủy khuất thì cứ tới tìm lão phu, lão phu thay ngươi làm chủ!”
Âm Tế Thiên tiếp nhận cái túi nhỏ: “Cám ơn Tiềm trưởng lão!”
Bà mối đứng bên cạnh nhanh nhẹn kéo Âm Tế Thiên đẩy về hướng Bắc Vũ Phong bên kia, đồng thời, dùng ánh mắt ý bảo tỳ nữ mau mau đem trà bưng lên.
24 “Thiếu gia, ngài không có việc gì chứ?”
“Thiếu gia, thân thể ngài có sao không?”
Nháy mắt khi hai danh hộ vệ đỡ lấy Bắc Minh, thì bước chân y cũng lảo đảo, nhất thời sắc mặt trở nên thập phần tái nhợt, trên trán còn toát ra rất nhiều mồ hôi lạnh, hết thảy mọi thứ đều thuyết minh rằng lúc nãy là y cố gắng chống đỡ.
25 Âm Tế Thiên lộ ra thần sắc vui sướng, vội vàng tháo mở, lúc nhìn vào bên trong khuôn mặt liền trở nên đen xì. Trong phong thư đỏ chỉ có duy nhất một tờ giấy trắng, mặt trên viết đúng ba chữ *** tế hữu lực: Thỉnh hóa duyên!
Phắc!
Đã đem hắn đi bán, còn muốn hắn hóa duyên, đừng nói là không có cửa, đến khe cửa cũng không! Âm Tế Thiên không chút nghĩ ngợi, trực tiếp đem tờ giấy xé thành bột phấn.
26 Vú Trương khó có thể tin trừng lớn mắt: “Thần… Thần giới?”
Nghe đồn, từ buổi đầu khai thiên, bên trong Thần giới cũng có tồn tại thiên địa, nó là nơi mà nhóm cổ thần cư trú, ở đó thần nhân đều là bẩm sinh đã như thế, là những vị thần cao nhất, vô cùng tôn quý.
27 Hài đồng hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn, bước chân vào phòng, không nói một lời, ngồi vào trước mặt Âm Tế Thiên, đôi môi nhỏ phấn nộn gắt gao mím lại thành một đường thẳng, rõ ràng là khuôn mặt chẳng có gì thay đổi, nhưng lại khiến Âm Tế Thiên mơ hồ cảm thấy hài đồng là đang ủy khuất.
28 Hài đồng một chút cũng không biết mình thiếu chút nữa liền bị người ta bẻ gãy cổ, vẫn chăm chú xem xét dấu răng lưu lại trên ngón tay, không có kêu đau, cũng không có tức giận, thậm chí khi nhìn đến ngón trỏ tràn ra máu, còn dùng đầu lưỡi khéo léo phấn nộn theo dấu răng nhẹ nhàng liếm, như là đang ăn mỹ vị thế gian, hình ảnh kia có một loại quỷ dị mê người khó có thể nói thành lời!
Âm Tế Thiên nhìn cử chỉ của hài đồng, mày không khỏi giương lên, thầm nghĩ: Thật sự là một hài tử kỳ quái.
29 Sáng sớm ngày thứ hai, Âm Tế Thiên đang ngủ bị tiếng chim hót ríu rít làm tỉnh giấc. Hắn mở hai mắt nhìn ra cây đại thụ ở bên ngoài cửa sổ đậu một đám chim nhỏ bất đồng chủng loại, ước chừng tầm hai ba trăm con.
30 Vú Trương nhanh chóng từ trong túi không gian lấy ra một viên *** thạch hình tròn trong suốt để trên bàn: “Thiếu phu nhân, đây là Yêu đan của yêu thú cấp tám.
31 Âm Tế Thiên lắc lắc tay, không ngờ, yêu đan vẫn cứ vững vàng dính chặt vào lòng bàn tay, hơn nữa, tựa hồ có một dòng nước ấm đang từ đó tiến vào người.
32 Âm Tế Thiên mới vừa đi đến cửa Thú Viên, liền nhìn thấy bốn gã đệ tử Thú Viên bước ra.
Đầu tiên bọn họ là sửng sốt, lập tức, bên trong mắt chợt lóe một mạt đùa cợt, bất quá, mặt ngoài cũng đủ công phu, cung kính hướng Âm Tế Thiên thỉnh an: “Bái kiến thiếu phu nhân!”
Âm Tế Thiên thản nhiên lên tiếng, đối với việc bọn họ trong ngoài không đồng nhất, đã theo thói quen, nhất là một đường tới đây, trừ đệ tử của viện Hoành trưởng lão ra, biểu hiện của những người khác cùng bọn họ không có sai biệt.
33 Thú Viên một mảnh ầm ĩ hỗn loạn, hai tên hộ vệ đi theo Âm Tế Thiên hiện lên thần sắc chờ đợi, liếc nhìn nhau thấy Âm Tế Thiên không có ý dừng lại hỗ trợ, cũng liền không có lên tiếng nhắc nhở.
34 Âm Tế Thiên trở về phòng liền đuổi tỳ nữ trong phòng đi. Chỉ chốc lát sau, Bắc Minh cũng trở về phòng, thuận tay đóng lại của phòng, ngồi xuống ghế ở bên cạnh Âm Tế Thiên, cầm lên ấm trà rót vào hai chén.
35 “Ai?” Âm Tế Thiên cả kinh, đột ngột đứng phắc dậy.
Đôi mắt sắc bén của hắn quét nhìn khắp phòng, nhưng mà, trừ hắn với Bắc Minh ra, trong phòng hoàn toàn không còn người nào khác.
36 Âm Tế Thiên phút chốc mở ra hai mắt, nâng tay sờ lên nốt chu sa chí ở giữa trán của mình!
Vừa rồi lúc đả tọa, có một cỗ khí chuyển động tại mi gian, cảm giác giống như trước kia, khi Tịch Thiên chưa bị hủy linh căn, lúc tu luyện hấp thu linh khí chuyển đến đan điền.
37 Âm Tế Thiên đứng ở sau bình phong không nhịn được mà phì cười, khóe môi kéo lên. Đừng trách hắn vu hãm Bắc Minh, hắn làm như vậy đơn giản là muốn dời đi lực chú ý của đối phương.
38 Bắc Minh nhìn Âm Tế Thiên ăn mặc chỉnh tề, hỏi: “Không biết cách giải thích này có vừa lòng không?”
Âm Tế Thiên sửng sốt, lập tức xì một tiếng: “Giúp ta thay quần áo mà gọi là giải thích sao? Thật sự không có thành ý!”
Hắn xoay người cầm lấy lệnh bài biểu thị thân phận của mình giắt lên bên hông.
39 Nam tử trung niên thấy Âm Tế Thiên không lên tiếng, liền tiếp tục nói: “Thiếu phu nhân, tiểu nhân gọi là Bắc Thận, từ nay về sau là quản sự của Minh Thăng viện, thiếu phu nhân muốn làm việc gì, xin cứ phân phó tiểu nhân là được.
40 Tiên hồn, nghĩa như tên, roi đánh vào linh hồn của con người, này so với chịu khổ da thịt còn muốn thống khổ gấp mười. Hơn nữa, người không chịu nổi tiên hồn này, nhẹ thì nửa tháng chịu dày vò như địa ngục, nặng thì tu vi sụt giảm, là một loại xử phạt đáng sợ trong Tu Chân giới.
Thể loại: Đam Mỹ
Số chương: 11