21 Thấy trên bàn có văn phòng tứ bảo Thái Vân liền mài mực bắt đầu chép lại pho Tam Nguyên Bí Lục mà mình nhớ như in trong đầu. Hơn nửa giờ sau thì pho sách dày hơn năm mươi trang đã được nàng chép lại đầy đủ không sai một câu.
22 Hồi 22Tuyệt lộ phùng sinh Thiếu nữ bịt mặt tỏ ra rất quen thuộc địa thế ở đây, đi quanh co một lúc thì tới cửa hầm mộ. Cửa còn mở nhưng lục y thiếu nữ không ra theo lối đó mà rẽ vào một thông đạo khác.
23 Lâm Đoàn Nghĩa tìm quanh gốc cổ tùng một lúc nhưng không thấy đối phương đâu cả. Tống Ngọc Thu ngạc nhiên nói:- Chẳng lẽ thân cây tùng này rỗng, hắn trốn trong đó?Lâm Đoàn Nghĩa cố tình nói to:- Nhất định phải đánh gãy cây này xem hắn có độn thổ được không?Quả nhiên từ trong thân cây vang lên tiếng nói:- Ngươi dám huỷ cây thần này sao?Tống Ngọc Thu không hỏi gì nhắm thẳng giữa cây cổ tùng phóng ra một chưởng:- Bình.
24 Tống Ngọc Thu chờ đối phương đi hết mới đưa thanh kim kiếm vừa lấy được từ Tâm Cô cho Lâm Đoàn Nghĩa rồi bảo Mã Minh Châu:- Tạm thời cảm phiền cô nương.
25 Nghe người kia cảnh cáo Lâm Đoàn Nghĩa biết trong sảnh tập trung rất nhiều cao thủ lợi hại, định gọi ba thiếu nữ lùi ra thì năm lão nhân ngồi ở bàn thứ hai nhất loạt phát chưởng.
26 Ra khỏi Ngạo La Bảo Lâm Đoàn Nghĩa để ba nữ nhân về Lao Sơn một mình đi Đông Hải tìm vị ngư ông mà mình chưa biết mày ngang mũi dọc thế nào. Chiều hôm sau thì đến gần một trấn thành, chàng thu hồi cước lực định bụng ghé vào trấn dừng lại nghỉ ngơi một đêm.
27 Lâm Đoàn Nghĩa theo Hoàng Phủ Hạo vào khách điếm đã thấy Hoàng Kim Độ và Hoa Thiên Lý ngồi trong phòng. Chào hỏi xong Hoàng Kim Độ lộ vẻ mừng rỡ nói:- Hiền điệt đến thật đúng lúc.
28 Thấy Độ Kiếm Thanh bị Mã Mỹ Trận bắt đi Lâm Đoàn Nghĩa định đuổi theo nhưng một ý nghĩ ngăn chặn chàng lại. - Hạng vong tình bội nghĩa đó chết cũng đáng, mình cứu hắn chỉ thêm mang hoạ mà thôi.
29 Cho dù chưa biết Hà Thiên Kiện gầy hay béo, già hay trẻ nhưng vì chàng mà người đó đã bị đối phương giết chết, vậy là cần phải báo thù. Lâm Đoàn Nghĩa quát lên:- Các ngươi hãy ngoan ngoãn tự lấy đầu mình để thiếu gia đỡ phải động thủ.
30 Thấy Khâu Ngọc Anh cuống lên như vậy Lãnh Diện bà bà thản nhiên nói:- Hắn có rơi cũng không chết can gì phải cứu?Bà ta nói không sai, Lâm Đoàn Nghĩa sau khi bay ra khỏi mõm đá đã đề một hơi chân khí đáp nhẹ xuống một bãi nham Thạch ngay sát bờ biển.
31 Bị đối phương dùng ngay binh khí độc môn của mình là Ngũ Hành Kim Kiếm và Minh Phủ Kim Tiền tấn công Lâm Đoàn Nghĩa vội đưa tay ra tiếp lấy. Đúng lẽ thì đây là binh khí chàng quen dùng tất đưa tay ra thì thu được ngay nào ngờ vừa chộp tới thì kim kiếm và kim tiền đổi hướng bay sượt qua.
32 Quần ma chỉ còn lại có chín tên lúc này chẳng còn hồn vía nào nữa tên nào tên nấy mặt mày tái mét. Nhưng đối diện với cừu nhân biết rằng đằng nào cũng chết chúng lấy hết can đảm xuất binh khí cùng hét lên điên cuồng xông vào vây lấy Lâm Đoàn Nghĩa tấn công.
33 Lâm Đoàn Nghĩa nhìn tới thấy đối phương gồm hai lão tăng tuổi độ lục tuần hai đạo sĩ đã vào tuổi cổ lai hy, ba lão nhân râu tóc bạc xoá và hai thiếu niên khá anh phong tuấn tú và một trung niên hán tử.
34 Lâm Đoàn Nghĩa nghe tiếng nhìn lại thấy người vừa nói là một lão nhân chừng năm mươi tuổi bị trúng kiếm cụt mất một chân nằm dưới đất, vội đến gần nói:- Xin lão trượng chớ hiểu lầm.
35 Oàng. . . oàng. . . oàng. . . Mấy tiếng nổ tiếp liền nhau chấn động không gian, lửa khói bốc lên ngất trời, cả toà trang viện chìm ngập trong khói lửa làm mọi người tố tăm mặt mũi như thuở hỗn mang.
36 Thanh Linh đạo cô và Phương Đạt mới đi được mấy dặm chợt nghe vút một mũi tên bay từ trong rừng ra cắm ngay trước mặt sư thái. Thanh Linh đạo cô ngừng lại cao giọng hỏi:- Bần ni là người xuất gia trong người không có vật gì, không biết vị thí chủ làm thế là có ý gì?Lời vừa dứt từ trong rừng vút ra hai hán tử, một tên mặt đỏ mày thô, một tên mặt đen râu rậm.
37 Vô Lượng Sơn nằm ở đông nam Lao Sơn với hàng trăm ngọn núi cao ngàn trượng vút tận mây xanh. Ngọn Bút Phong là ngọn núi phía nam Vô Lượng Sơn như ngọn bút chọc vào trời xanh, sườn núi dốc đến nổi khó đặt chân, đỉnh núi đá trơ trọi không có một gốc cây ngọn cỏ.
38 Lâm Đoàn Nghĩa không dám khinh suất lấy thanh Gia Mộc kiếm màu đen dài chừng hai thước trông như thanh kiếm gỗ đồ chơi trẻ con. Đào Chân bĩu môi nói:- Ngươi có thứ phế vật gì đùa với lão phu vậy?Lâm Đoàn Nghĩa đáp:- Cái này không giết được người nhưng giết khỉ thì còn được.
39 Mã Minh Tích thấy Lâm Đoàn Nghĩa bỏ đi liền đánh theo hai chưởng. Mã Lan Trân kêu lên:- Không được. Đồng thời vung chưởng đánh chặn lại. Bình một tiếng cô ta bị chưởng lực cuốn đi xa tới ba trượng rơi xuống còn lùi lại mấy bước nữa gọi to:- Nghĩa lang hãy cứu thiếp.
40 Tiếp theo Phương Đạt còn năm người khác theo nhau đáp xuống hiện trường gồm một lục y thiếu nữ và bốn bạch y thiếu nữ. Lâm Đoàn Nghĩa thấy lục y thiếu nữ đi đầu chính là vị cung chủ đã từng xuất thủ giúp mình hoá giải chưởng lực của Ngũ Độc Tôn Giả lúc lão đốt rừng, liền lên tiếng chào:- Ân thư.