Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Phàm Tình Tục Ái Chương 34: Chương 34

Chương trước: Chương 33: Chương 33



Biển vào tháng mười hai có gió lạnh thổi từng đợt , Tần Thanh chỉ ngồi trên bờ cát một lát rồi không muốn ngồi tiếp nữa.

"Lạnh quá! Chúng ta đi thôi!" Tần Thanh xoa xoa tay, oán giận nói: "Không lãng mạn như trong phim Hàn vẫn diễn."

Vẻ mặt Tống Vũ Thành không hề có cảm xúc đứng bên cạnh cô nhìn mặt biển nói: "Chúng ta không hợp, chia tay thôi."

"Sao?" Tần Thanh tưởng mình nghe lầm.

"Anh không hợp với em, em cũng không hợp với anh, chúng ta không thể tiếp tục bên nhau được nữa." Tống Vũ Thành nói rõ ràng dứt khoát.

"Tại sao?" Tần Thanh hoảng sợ nhìn anh.

Tống Vũ Thành xoay người đối mặt với cô, dùng giọng ôn hòa nói: "Không làm người yêu thì chúng ta cũng có thể gặp mặt, cũng die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. có thể nói chuyện, cũng có thể..."

Tần Thanh đột nhiên giơ hai tay ôm lấy cổ anh, đè thấp đầu dùng sức hôn môi anh.

Tống Vũ Thành cuống quít đẩy cô ra, lui về sau hai bước.

"Như vậy có thể không?" Tần Thanh kích động hỏi.

"Em hãy bình tĩnh một chút, hãy thừa nhận hiện tại chúng ta yêu nhau cũng không sâu đậm đến nỗi không thể sống thiếu nhau được. Anh không muốn lại sai lầm lần nữa." Tống Vũ Thành bình tĩnh nói giống như đã từng luyện tập qua rất nhiều lần.

"Sai lầm sao?" Tần Thanh cố nuốt nước mắt, lớn tiếng hỏi: "Sai lầm ở đâu?"

"Em đừng như vậy, nghe anh nói đã, dù không phải là người yêu, anh cũng sẽ chăm sóc em như thế, cũng quan tâm em như trước." Tống Vũ Thành cố gắng ổn định tâm tình của chính mình.

"Anh có yêu em không?" Tần Thanh mạnh miệng hỏi.

Tống Vũ Thành quay đầu nhìn sang một bên, giọng kiên quyết nói: "Không yêu."

"Anh..." Nước mắt Tần Thanh rơi xuống.

Giận dữ và xấu hổ đột ngột xâm chiếm tâm tư cô, ngoài tức giận vẫn là tuyệt vọng. Cô xoay người bước nhanh chạy về phía biển rộng, nước biển lạnh lẽo thấm ướt bàn chân nhỏ của cô, thấy vậy Tống Vũ Thành cũng chạy ở phía sau giữ cô lại.

"Em làm gì vậy? Em điên rồi sao?" Tống Vũ Thành quát.

"Đúng, em điên rồi. Anh trêu đùa em như vậy mà em điên rồi nên mới yêu anh." Tần Thanh cực lực giẫy giụa, nỗ lực hất tay của anh ra khỏi cánh tay mình.

Tống Vũ Thành dùng hết sức lực ôm cô vào lòng, ôm chặt cả người cô.

Nước biển từng đợt nối tiếp từng đợt đánh mạnh vào chân hai người, xa xa mặt biển thoáng nổi lên tầng sương mù, mảnh tối sâu thẳm bên trong phảng phất chất chứa sức mạnh kinh khủng như sắp sửa nuốt chửng tất cả những gì ngăn cản nó.

Tần Thanh bị ôm đến khó thở, mang theo tiếng khóc nức nở hỏi: "Tại sao? Tại sao? Tại sao lại như vậy?"

Tống Vũ Thành đang từ mất khống chế chợt trở nên tỉnh táo. Anh lôi cô đang vùng vẫy trong nước trở lại trong xe, mở điều hoà ấm áp ở mức tối đa.

Sắc mặt Tần Thanh tái xanh, môi trắng bệch ngồi một bên nhưng vẫn cố chấp ngồi đó trong bộ quần áo và đôi chân ướt sũng.

Xe vẫn chạy thẳng một đường, có mấy lần Tần Thanh lo lắng anh sẽ vượt đèn đỏ nhưng anh không làm vậy.

Xe mở cửa, Tần Thanh đứng dưới lầu, Tống Vũ Thành như muốn nói gì, muốn mở miệng nhưng cuối cùng cũng chỉ dịu dàng nhìn cô.

"Em không sao." Sắc mặt Tần Thanh bình tĩnh, vừa trêu chọc lại vừa cay nghiệt nói: "Thất tình thôi mà, có gì ghê gớm lắm đâu. Em không dễ chết đến thế."

Cũng không chờ Tống Vũ Thành mở miệng nói chuyện, cô mạnh mẽ đẩy cửa xe và bước xuống, cũng không quay đầu lại nhìn anh lần nào và nhanh chóng chạy vào cầu thang.

Nghe được tiếng khởi động xe càng ngày càng xa, rốt cục Tần Thanh không còn chịu đựng được nữa, ngồi xổm xuống đất gào khóc ở bậc nghỉ ở cầu thang.

Cô khóc ước chừng rất lâu, có hộ gia đình nào đó đi từ trong thang máy ra, khi đi ngang qua cầu thang cũng hiếu kỳ đánh giá cô. Lại tình cờ có người bước đến hỏi thăm cô vài câu nhưng không được cô đáp lại. Mãi đến khi khóc thoải mái, cô mới bước lên lầu trở về nhà.

Mấy ngày qua, ngày nào Tần Thanh cũng không tắt điện thoại di động, hàng đêm

Loading...

Xem tiếp: Chương 35: Chương 35

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Tôi là bê tô

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 10



Bạch Nhật Y Sam Tận

Thể loại: Ngôn Tình, Khoa Huyễn

Số chương: 72


Phi Thiên

Thể loại: Tiên Hiệp

Số chương: 150


Cô Gái Trong Trang Sách

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 39