Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Phàm Tình Tục Ái Chương 35: Chương 35

Chương trước: Chương 34: Chương 34



Đan Ni Nhĩ tỏ vẻ bất đắc dĩ nói: "Hiếm thấy Thành tìm tôi uống rượu, lúc đầu tôi còn rất vui vẻ nhưng sau đó tôi cũng nhận ra được rằng cậu ta không vui. Hôm nay là lần đầu tiên cậu ta uống nhiều như vậy." Đan Ni Nhĩ lắc đầu nói tiếp: "Cậu ta vừa nôn ói một trận, tôi đã thay đồ và cũng kêu người trong quán quét dọn sạch sẽ rồi nhưng vì tôi không muốn ở đây suốt cả đêm nên mới gọi điện thoại cho cô đến chăm sóc cậu ta."

Đan Ni Nhĩ dừng một chút nói tiếp: "Mặc kệ hai người có chuyện gì nhưng hôm nay cô hãy chăm sóc cậu ấy." Anh ta nhìn Tần Thanh, nghiêm túc nói: "Anh ấy rất quan tâm đến cô, cô không nên phụ lòng."

Nghe lời này trong lòng Tần Thanh có chút bức bối, cảm giác giống như có sóng lớn đang sắp sửa vây kín thân thể mình.

Đan Ni Nhĩ xoay người rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa, dù vậy cũng khiến trong lòng Tần Thanh run lên từng hồi.

Cô chậm chạp đi tới sát giường, cúi người nhìn người trên giường, khuôn mặt Tống Vũ Thành trắng bệch, lông mày cũng đang nhíu chặt.

Tần Thanh nhẹ giọng gọi: "Vũ Thành ….. "

Người trên giường cũng không phản ứng chút nào.

Tần Thanh đi vào phòng tắm, cầm khăn lông nhúng nước và ra ngoài lau mặt cho Tống Vũ Thành. Sau đó cô ngồi bên giường say mê nhìn anh.

Tống Vũ Thành ngủ rất yên tĩnh, anh hô hấp thâm trầm mà mạnh mẽ, lông mày rậm hơi nhíu lên, sống mũi cao anh tuấn, môi mỏng nhếch lên làm xuất hiện những gốc râu ria dưới cằm, gò má rõ ràng gầy gò so với lúc trước rất nhiều.

Tần Thanh si ngốc nhìn người trước mặt.

Theo cảm tính, Tống Vũ Thành đột nhiên lay động đầu , mình, sau đó anh mở to mắt, nhìn thấy có người đang cúi nhìn mình. Lúc này ánh mắt anh tựa như vô hồn, mạnh mẽ nhìn vào mắt Tần Thanh.

Tần Thanh có chút chột dạ nhẹ giọng nói: "Vũ Thành, là em, em là Tần Thanh."

Tống Vũ Thành hít một hơi khí lạnh, hô hấp rõ ràng bị đình trệ vài giây sau đó mới tiếp tục hít thở sâu.

Anh cau mày hỏi: "Cô là ai?"

"Em là Tần Thanh …… "

Đột nhiên Tống Vũ Thành bật người ngồi dậy, thuận thế đè cô ngã trên giường, quát: "Tại sao lại là cô? Ai cũng có thể, tại sao cứ phải là cô?"

Tròng mắt anh đỏ lên, trong mắt tràn ngập tia phẫn hận.

Tần Thanh bị doạ đến hoảng sợ, hoang mang nắm chặt cổ tay để kiềm chế chính mình, cũng gấp gáp hô lên: "Vũ Thành, Vũ Thành..."

Biểu hiện của Tống Vũ Thành dần dần hoà hoãn lại, anh buông tay ra, tia phẫn hận và u oán lúc này đã biến thành thương xót và đau khổ.

"Tôi không muốn mỗi ngày cô đều xuất hiện trong mộng, cũng không muốn gặp lại cô... Cô nói tôi nên làm gì đây?" Trong giọng nói của anh như chứa đựng nỗi bi thương và thống khổ.

Môi anh cũng từ từ hạ xuống, cuối cùng lại rơi trên môi Tần Thanh. Lúc đầu chỉ là thăm dò nhẹ nhàng đụng vào, cuối cùng đã biến thành thâm tình, mãnh liệt ôm hôn cùng cắn mút không thể dứt ra được.

Tần Thanh bị anh đè dưới thân, dường như cô có cảm giác hai tay đang nắm vai cô dần mất đi sức mạnh, cuối cùng anh lại nằm nghiêng bên cạnh cô, nhắm mắt ngủ tiếp.

Tần Thanh cũng nằm đó không dám nhúc nhích, cũng nghe được bên tai truyền đến tiếng hít thở sâu lắng từ anh. Lúc này cô mới nhẹ nhàng đứng dậy, đắp chăn kín cho anh.

Tần Thanh cũng cởi áo khoác nằm trong chăn, nhích sát vào gần anh, khóe miệng còn nở nụ cười ngọt ngào lẫn hạnh phúc.

Lúc này cô biết, biết Tống Vũ Thành yêu cô. Nghĩ như thế, cô cũng nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.

Sáng sớm ánh sáng mặt trời đầu tiên chiếu vào gian phòng khiến Tần Thanh tỉnh lại. Cô ngước khuôn mặt hạnh phúc nhìn khuôn mặt đang gần ngay trước mắt mình.

Trong lúc Tần Thanh nhìn say đắm khuôn mặt anh thì Tống Vũ Thành đột nhiên hít sâu hơi thở, chậm rãi mở mắt ra.

Phát hiện bên cạnh khác thường, Tống Vũ Thành đột nhiên quay đầu, nhìn thấy Tần Thanh, anh càng kinh ngạc, trố mắt vài giây. Trong nháy mắt anh từ trên giường ngồi dậy, trừng lớn hai mắt nhìn cô vừa như không tin vào mắt mình vừa như đang bị doạ đến sợ hãi.

Tần Thanh dịu dàng mỉm cười nhìn anh: "Anh tỉnh rồi?"

"Em sao lại ở đây?" Tống Vũ Thành lớn tiếng hỏi.

Lời nói anh phát ra khiến Tần Thanh sợ hãi đến sững sờ, cô nói quanh co: "Đan Ni Nhĩ gọi điện thoại kêu em tới... chăm sóc anh."

Tống Vũ Thành xoay người mặc quần áo, động tác anh nhanh nhạy, thậm chí là hoảng loạn. Nút quần cũng còn chưa kịp cài mà anh lại chạy về phía cửa chính. Khi tay vừa cầm vào nắm cửa, anh bỗng bình tĩnh quay người lại như muốn xác nhận đó có phải thực hay không. Anh liếc nhìn y phục trên người Tần Thanh, khẽ nhếch miệng cười, cuối cùng vẫn mở cửa bước đi.

Tần Thanh nhìn chằm chằm từng cử chỉ hành động củaTống Vũ Thành, trong lòng dần nổi lên cay đắng.

Qua hồi lâu, cô mới buồn rầu đứng dậy mặc lại quần áo gọn gàng.

Bởi vì cô không quen với việc phải mặc nhiều quần áo khi ngủ nên nửa đêm hôm qua Tần Thanh mơ mơ màng màng lại cởi phần lớn quần áo trên người mình, cuối cùng chỉ còn lại đồ lót.

Mà bây giờ, cô lại không cảm thấy có vấn đề gì lớn đối với Tống Vũ Thành.

Thế nhưng nhìn phản ứng của Tống Vũ Thành thì sao? Thực sự anh không nghĩ như thế.

Sau

Loading...

Xem tiếp: Chương 36: Chương 36

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Kẹo Đã Mở Không Thể Trả Lại

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 12




Sủng Nô Nghịch Tập

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 40


Nụ Hôn Ngoài Ý Muốn

Thể loại: Đô Thị, Ngôn Tình

Số chương: 29