Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Phàm Tình Tục Ái Chương 33: Chương 33

Chương trước: Chương 32: Chương 32



Hai tay Tống Vũ Thành vòng ôm eo cô, môi lả lướt vờn quanh trên cổ cô, chậm rãi nói: "Em thật sự rất tài giỏi, luôn khiến anh nhớ mãi hình bóng em trong đầu."

Anh cúi đầu, thâm tình in môi mình lên môi cô, thậm chí dùng sức cắn mút môi Tần Thanh.

Thời khắc này dường như thế giới cũng chỉ còn sót lại hai người bọn họ.

Qua một hồi lâu, Tống Vũ Thành dịu dàng nói bên tai cô nói: "Chúng ta ở cùng nhau có được hay không?"

Mắt Tần Thanh u mê nhìn anh, phảng phất nét quyến rũ, dường như cô nghe không hiểu anh nói gì.

"Khi trở về nhà, được nhìn thấy em thì trong lòng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Mặc kệ những bận rộn công việc, về đến nhà có thể nhìn thấy em, mỗi ngày trôi qua cũng có thể yêu thương em nhiều hơn."

Tần Thanh lấy lại tinh thần, cũng không biết đáp lại như thế nào là tốt nhất.

Thật lâu, Tống Vũ Thành thấy cô cũng không trả lời liền biết chính mình có chút hơi nôn nóng. Trong lúc nhất thời anh bỗng cảm thấy lúng túng.

Anh giả vờ ung dung vỗ mặt cô nói: "Em cứ suy nghĩ đi, cũng không cần trả lời ngay."

Tần Thanh rất muốn nói: Được, em rất muốn ở cùng anh nhưng trong đầu phảng phất có giọng khác truyền đến khiến cô do dự một chút.

"Em lên nghỉ ngơi sớm đi." Tống Vũ Thành nói.

Tần Thanh phản ứng chậm nửa nhịp từ từ bước . xuống xe, cẩn thận dò từng bước đi về hướng cửa lầu. Thậm chí sau khi vào đến trong phòng, trong đầu cô vẫn còn đang suy nghĩ về Tống Vũ Thành.

Tài liệu của rất nhiều hạng mục mới đang bày trên bàn làm việc của Tần Thanh. Đang lúc cô vùi đầu kiểm tra đống tài liệu thì chiếc di động trên bàn cô chợt loé sáng. Cô liếc nhìn vào màn hình, trong phút chốc bỗng cảm thấy sợ hãi.

Cô cũng không tự chủ ngẩng đầu nhìn bốn phía, các đồng nghiệp đều đang bận rộn, họ không rảnh bận tâm việc của người khác.

Cô vội vàng tiếp điện thoại, hạ thấp giọng nói "Alô".

"Đang ở đâu?" Tống Vũ Thành ở đầu dây bên kia hỏi.

"Ở công ty, sao vậy?" Tần Thanh ngạc nhiên vì anh gọi vào giờ này.

"Em đến phòng làm việc của anh." Tống Vũ Thành ra lệnh.

"A?" Tần Thanh bị kinh sợ đến nỗi chỉ la lên một tiếng.

"Bây giờ đến phòng làm việc của anh." Anh lặp lại mệnh lệnh với giọng điệu cứng rắn.

Tần Thanh không thể tin được xác nhận nói: "Tầng 6?"

"Đúng." Tống Vũ Thành không nói gì, chủ động cúp điện thoại trước.

Tần Thanh khó tin cứ cầm điện thoại di động đứng ngẩn ra. Một nhân viên nhỏ như cô đi đến phòng chủ tịch e là khó tìm ra lý do đây.

Cô nghiêm túc đứng dậy đi đến cửa thang máy, vừa đi vừa suy nghĩ về giọng điệu ra lệnh của anh, tựa như cô đã làm sai chuyện gì.

Hôm nay thang máy đột nhiên nhanh lạ kỳ, còn chưa kịp nghĩ ra được lý do vì sao một ông chủ lớn lại gọi một nhân viên nhỏ nhoi như cô lên phòng làm việc của mình thì thang máy đã đến tầng cao nhất.

Tần Thanh nhắm mắt bước ra khỏi thang máy, vừa đi ra cô liền nhìn thấy thư ký Trần. Đang định tìm lý do thích đáng thì thấy thư ký Trần mở miệng hỏi: "Cô Tần, tổng giám đốc Tống đang đợi cô."

Trần Thụy nhìn cô với ánh mắt kỳ quái khiến trong lòng Tần Thanh cảm thấy lo lắng.

Trần Thụy dẫn cô đi tới văn phòng của Tống Vũ Thành.

Cô mới vừa bước vào thì cửa phía sau liền được nhẹ nhàng đóng lại.

Hình dáng cao to của Tống Vũ Thành đang đứng chống nạnh sát ngay cửa sổ sát đất. Anh chầm chậm xoay người, ánh mắt phức tạp nhìn cô.

Tần Thanh có loại dự cảm không lành, dường như lạnh lẽo đang kéo đến bao phủ toàn bộ sống lưng và cơ thể cô.

Cô đi tới trước mặt anh, cũng không biết nên mở miệng xưng hô với anh như thế nào cho phải phép.

Tống Vũ Thành nhìn chằm chằm vào người cô như nhìn người xa lạ, cũng không mở miệng nói gì.

Tần Thanh cẩn thận e dè mở miệng: "Xảy ra chuyện gì sao?"

Tống Vũ Thành thu hồi ánh mắt, nhìn về phía ngoài cửa sổ, nói: "Không có chuyện gì, chỉ muốn gặp em một lát." Giọng nói anh lúc này ôn hòa hơn lúc nói chuyện trong điện thoại rất nhiều.

Nhưng trong giọng nói của anh biểu lộ ra một cảm giác khó nói. Nói chung là Tần Thanh vẫn nhận ra được tâm tình của anh lúc này không tốt.

Cô tới gần anh, ân cần hỏi: "Rốt cuộc có chuyện gì?"

"Bây giờ chúng ta đi ăn cơm." Tống Vũ Thành nói.

"Bây giờ?" Tần Thanh nhìn đồng hồ cũng mới ba giờ rưỡi chiều.

"Buổi trưa anh còn chưa ăn, em đi ăn với anh một chút." Tống Vũ Thành nói xong cũng cầm áo khoác và chìa khóa xe bước đi.

Tần Thanh theo anh tới một quán ăn trung tâm thành phố, Tống Vũ Thành gọi món xong, cau mày ngồi suy nghĩ, Tần Thanh cũng không biết anh đang phiền não việc gì.

Tần Thanh rất muốn tìm đề tài nào đó để nói nhưng lại không dám tùy tiện mở miệng làm phiền anh.

"Anh đã chuẩn bị phòng chưa? Khi nào em có thể chuyển đến?" Tần Thanh cố ý dùng giọng điệu trêu chọc nói. Dù vậy khi nói câu này, cô vẫn xấu hổ đỏ mặt.

Tống Vũ Thành lướt mắt nhìn

Loading...

Xem tiếp: Chương 34: Chương 34

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Không Thể Ở Bên Nhau

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 34


Do Kí Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 139


Vụ bí ẩn Cái sọ biết nói

Thể loại: Trinh thám

Số chương: 15


Đôi Bờ Vực Thẳm

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 80