41
Hắn ngồi trên giường chống hai tay xuống gối bao phủ cơ thể cô bằng thân hình vạm vỡ, hai mắt nhìn cô mãi, vẫn chưa có bất cứ hành động nào với cô, hắn nhìn cô đăm chiêu say mê làm cô ngượng đến đỏ mặt
_Sao nhìn em mãi vậy?
_Vì anh yêu em
Hắn nói lời mật ngọt vào tai cô, từ từ nhẹ nhàng chậm rãi hôn nhẹ lên cánh môi cô, cô vui vẻ ưng thuận, cô mấp máy môi hoà theo nụ hôn của hắn, nhẹ nhàng tách cánh môi đỏ mọng, cáo lưỡi mút lấy đẩy sâu vào miệng cô, lấn lướt khóa môi cô một cách gấp gáp
_Di nhi hôn mình.
42
_Thần à. . . em. . .
Cô chưa kịp nói hết câu thì hắn đã nhỏm người hòa nhập vào cơ thể cô, tuy có chút bất ngờ làm cô giật mình nhưng lần này không đau đớn như mấy lần trước, cô cắn môi vội cúi đầu chăm chú nhìn vào khoảng trống dưới sàn để kìm chế cảm xúc đang hỗn loạn
_Thả lỏng ra Di nhi.
43
Tình cảm nồng nhiệt
Buổi sáng sớm hắn thức dậy trước cô, hắn vừa mở mắt đã tìm cô đầu tiên, hắn mỉm cười nhìn cục cưng ngoan ngoãn ngủ trên ngực hắn, hắn vuốt tóc cô, cô theo phản xạ rút người vào nơi gần nguồn nhiệt nhất, hai chân vô thức gác qua đùi hắn, da thịt mịn màng làm hắn yêu thích
_Di nhi đáng yêu quá
Hắn nói nhỏ vào tai cô rồi rảnh rỗi ngắm nhìn cơ thể trắng ngần qua lớp áo sơ mi rộng của hắn, do tư thế ngủ của cô quá xấu, hết gác chân đến xoay người úp mặt tìm gối nên cái áo sơ mi rộng hắn mặt cho cô hôm qua mới có dịp tốc lên cao để lộ da thịt
_Hơ.
44
Phàm Khiết Thần kết thúc công việc rất sớm, mới hơn 7h tối đã vội vã về nhà với cô, hắn lúc nào cũng nhớ cục cưng vô hạn, khi đi qua tiệm bánh ngọt, hắn dừng lại mua cho cô món bánh cô yêu thích nhất đó là bánh ngàn lớp, nhớ lời cô dặn khi mua bánh phải lịch sự xếp hàng vì tiệm bánh này khá đông khách, cô nói hắn không được cường quyền lấn lướt ra lệnh để mua bánh, cô không muốn ăn những cái bánh do hắn bá đạo mua được, cô cũng muốn hắn từ bỏ dần cái thói dùng quyền lực áp bức đi, mỗi một lời cô nói hắn đều khắt sâu trong lòng, mỗi ngày đều muốn làm thật nhiều việc để thấy cô cười hạnh phúc cho nên đã thay đổi rất nhiều
_Di nhi.
45
Bình minh vừa ló dạng trên ngọn cây cao, Tịch Hạ Di đã dậy thật sớm vệ sinh cá nhân đi tắm sớm để còn chuẩn bị bữa sáng cho hắn đi làm, cô nhìn quanh phòng không thấy hắn đau chắc là do hôm qua cô chọc tức hắn nên hôm nay hắn giận dỗi dậy sớm ra ngoài tập thể dục không thèm ôm cô ngủ thêm một lát, tuy nhiên hắn vẫn đắm chăn ấm cho cô rồi mới rời đi
Hạ Di thích nhất là ngâm mình vào nước ấm buổi sáng sớm trời se lạnh cảm giác thật sảng khoái, phòng tắm nhà hắn còn là loại cao cấp bằng đá quý sang trọng không gian thì rộng khỏi phải bàn còn trên cả tuyệt vời
_Thật sảng khoái.
46
Buổi sáng sớm u ám, ngọn nắng chưa lên trời đã lắc rắc mưa, trước khi hắn đi làm cô ra cổng tạm biệt hắn, hắn khoát áo ấm cho cô dặn dò
_Di nhi.
47
_Phiến Đông mau ra ngoài đi, tốt nhất là đừng làm kinh động đến bảo bối của ta
Phàm lão bà đe doạ Phiến Đông, anh ta chỉ còn biết cúi đầu rút lui không dám lên tiếng, câm nín nghẹn ngào nghĩ đến đại boss biết được chuyện này sẽ như thế nào, nhưng mà anh ta không còn cách nào khác phải nhắm mắt làm ngơ thôi vì gia đình đang bị đe doạ
_Phen này biết làm sao đây?.
48
Phàm Khiết Thần từ cầu thang bước xuống, đã lâu lắm rồi hắn mới trở lại căn biệt thự u ám này kể từ ngày khép lại ký ức đau buồn năm nào, vẫn mang một màu sầu thẫm, sâu trong cõi lòng đóng băng như bị quá khứ kéo về không gian buồn phiền
_Tiểu Thần.
49
Phàm Khiết Thần mở cửa phòng vào trong xem tình trạng cô đã khá hơn chưa, cô nằm trên giường ngủ rất say, hắn nhìn cô rồi lại khép cửa ra ngoài không muốn phá hỏng giấc ngủ của cô sau những gì cô đã phải chịu đựng
_Di nhi.
50
Di nhi ngoan, ở yên trong phòng, ai nói gì cũng không mở cửa, anh có hẹn với khách hàng, xong việc sẽ về ngay, yên tâm không ai bắt nạt em nữa đâu
Hắn yêu thương hôn lên tráng cô tạm biệt trước khi hắn đến trung tâm thương mại gặp đối tác, cô nhíu mày tỏ vẻ không vui, cô sợ ở biệt thự của bà nội hắn, suốt ngày còn phải ở trong phòng chỉ tiếp xúc với mình hắn, cô rất sợ bất ngờ bà nội hắn vào phòng lại hành hạ cô thê thảm như mấy ngày trước
_Thần! Em không muốn ở đây, em muốn đi với anh
_Đồ ngốc, anh có công việc, anh sẽ về ngay
Hắn nắm tay cô ve vuốt, trấn an, cô vẫn ương bướng lắc đầu không chịu
_Em không muốn, Hic.
51
_Xem như em sai, em không nên theo dõi anh, hừ. . .
Tịch Hạ Di nhún vai thở dài giận lẫy, hắn lắc đầu cốc nhẹ vào tráng cô
_Di nhi à. .
52
_Di nhi chúng ta đi
Hắn nắm tay cô, ánh mắt lúc nào cũng ấm áp đối tốt với cô, hắn kéo tay cô muốn đưa cô đi khỏi cái nơi làm cô khiếp sợ này
_Bảo bối con nỡ bỏ đi sao? Dịch Khiết vì chuyện của con mà đau lòng suy nhược nhập viện, con không xem nó là em gái à? Không còn yêu thương con bé nữa sao?
Tịch lão bà chấm nước mắt nói về cô chái gái hết mực nuông chiều với hy vọng cuối cùng có thể giữ hắn ở lại
_Dịch Khiết làm sao?
Hắn nghe đến em gái nhập viện thì lo lắm, cũng vì vấn đề này mà hắn vẫn chưa đưa cô đi khỏi đây
_Dịch Khiết nằm bệnh viện rồi, con bỏ chút thời gian thăm con bé được không? Hay là con hồ ly tinh này làm mờ mắt con rồi, cũng vì nó mà con trở mặt với em gái.
53
_Tiểu Khiết. . . sau này chắc chắn sẽ có người yêu em rất nhiều
Hắn đẩy Dịch Khiết ra, không nói lời tạm biệt với bất cứ ai, hắn đưa cô đi khỏi đây, chỉ cần một mình cô thôi
_Cứ đợi đó đi, mọi chuyện chưa kết thúc đâu, Phàm Khiết Thần chỉ có thể thuộc về Dịch Khiết này, Tịch Hạ Di! tôi nhất định dìm chết cô dưới tận cùng đau khổ, tôi phải trả lại cô gấp trăm ngàn cay đắng mà cô mang đến, cô dám cướp Thần ca của tôi sao?
Dịch Khiết hứa với lòng một ngày nào đó sẽ trả thù, ánh mắt đầy hận thù soi sục thôi thúc cô ta phải tìm mọi cách hãm hại Hạ Di
***
_Thần, em muốn về nhà của em, đã lâu rồi em không có về
_Được thôi, chỉ cần em muốn
Hắn đưa cô về nhà cô thì luyến tiếc lắm, hắn không muốn xa cô một phút một giây nào cả, nếu như không phải cô đang buồn và tâm trạng còn hoảng loạn thì còn lâu hắn mới để cô về nhà, một giây một phút đối với hắn mà phải xa cô là như xung quanh không còn sức sống
Tịch Hạ Di về nhà thì tâm trạng liền khá hơn, đã lâu lắm rồi cô mới được về nhà, nơi yên bình mỗi khi cô thấy buồn phiền, ở nhà cô cảm thấy yên bình hơn bao giờ hết không phải lo lắng sợ hãi hay suy nghĩ nhiều người thích hay không thích, ganh ghét hay đố kỵ về chuyện tình cảm giữa cô và hắn
_Chán thật, mẹ và anh trai cùng chị dâu đi chơi biển rồi, nói là hôm nay về sao vẫn chưa thấy.
54
_Thần! Anh đưa em đi đâu vậy?
Hạ Di tò mò hỏi, cô không biết hắn đưa cô đi đâu mà chuẩn bị cho cô rất xinh đẹp, bộ váy trên người còn rất đắt tiền
_Đi hẹn hò, chúng ta chưa đi chơi hẹn hò mà Di nhi
_Đi.
55
Sáng sớm nhà họ Phàm đã có khách, Phàm lão bà còn đích thân ra đón người này như có hẹn từ trước
_Chậc. . . đã nhiều năm rồi không gặp, chúng ta còn việc phải qua lại sao?
Phàm lão bà nheo mắt nhìn người đàng ông trung niên trước mặt, người này khoản ngũ tuần, trên người mặt vest sang trọng như là người thượng lưu giàu có
_Đúng là giữa chúng ta không còn gì, tôi đến đây chỉ để thông báo Nguyệt Bích đã qua đời vì tai nạn, tôi bây giờ không nghĩ đến chuyện cũ, tôi quay lại đây là có việc riêng
Người đàng ông thở dài có vẻ phiền não, ánh mắt buồn bã, thần thái không giấu được sự hối hận tột độ
_Việc quan trọng gì? Ta có thể giúp gì được cứ nói
Phàm lão bà ung dung cười xòa, vẻ mặt thản nhiên bỏ qua tâm sự hiện trên khuôn mặt người đàng ông trung niên
_Tôi trở về đây là để đưa con gái của tôi đi, năm đó do nghèo khó lại nợ nầng đến sữa cũng không mua nổi con bé nên phải để lại, bây giờ có cơ ngơi rồi tôi về để cha con gặp lại
Người đàng ông trải lòng, ông và Phàm lão bà là cố nhân gặp nhau nên có chuyện vui buồn đều tâm sự
_Nói xem, con bé tên gì? Hiện đang ở đâu, ta cũng xin chúc mừng
_Con bé sống với mẹ từ bé, cũng vì hôn nhân bất đồng, có lẽ gặp lại khó có thể hoà hợp.
56 Phàm Khiết Thần uống rượu ở Bar, chỉ một mình, xung quanh không có ánh đèn, hắn cứ thế không quan tâm đến việc Hạ Di đến buổi tiệc, cô gọi cho hắn rất nhiều cuộc gọi nhỡ hắn không nghe, hắn đem điện thoại nhấn vào ly rượu, cái cảm giác nhìn cô về với gia đình thật khó tả, hắn đã nói không bận tâm thế mà tâm tư cứ bị dày xéo, điện thoại bị nhấn nước cứ reo liên tục trên màng hình hiện rõ tên cô, cô gọi mãi cô lo lắng, không bên hắn lòng cô dậy sóng lắm.
57
_Thần à, anh không thể quên là bố chết thảm thế nào, cô ta và anh thật sự đã không còn gì rồi
Dịch Khiết kéo tay hắn, hắn bừng tỉnh, trong đầu lúc này chỉ có hận thù, hắn nhìn cô, ánh mắt đau khổ từ yêu biến thành hận, chỉ trách số phận quá khắc nghiệt, gieo duyên mà quên phận, mãi mãi cũng không thể đến bên nhau, hợp rồi lại tan, năm tháng vô tình, còn yêu nhưng thời điểm vô tình ngăn cách hai người bằng cách tàn ác nhất đã yêu giờ phải hận, muốn quay đầu nhìn lại cũng không được
_Tại sao? Tại sao chứ Tịch Hạ Di? Em thật sự là con gái của Tịch Văn???
Hắn ghì chặt hai tay xuống hai bờ vai gầy yếu của cô, cô ngây ngốc ánh mắt sợ hãi nhìn hắn, hơn ai hết tim cô giờ đây như bị xé ra trăm mảnh
_Thần.
58
_Bịch. . .
Tịch Hạ Di phóng mạnh xuống đất từ độ cao của bức tường trước mặt, cô muốn gặp hắn một lần nữa, không phải để níu kéo cô chỉ muốn hỏi xem hắn có còn yêu cô không? Nếu hắn trả lời là không vậy cô cũng chẳng còn gì để luyến tiếc về hắn
_Thần! Anh mở cửa đi, em biết là anh có ở nhà.
59
Ông Tịch Văn phát hiện cô không có ở nhà mẹ, đoán được cô đến Phàm gia tình hắn, nên ông đến Phàm gia với cơn giận dữ rất ghê rợn
_Phàm lão bà, đứa chái trai của bà đâu? Mau bảo nó đưa tiểu Di ra đây, nếu không đừng trách
Bố cô vung con dao nhọn lên cao để doạ, cả Phàm gia được một phen thất kinh hồn vía, cau Dịch Khiết đứng kế bên cũng rin sợ không kém, nhưng cố tỏ ra vẻ không biết gì và không có liên quan trong chuyện này
_Tịch tiên sinh, sao lại ngông cuồng như vậy? Phàm gia này đâu phải là nơi để làm càng
Phàm lão bà chống gậy ung dung mở lời, khi mà con dao trước mặt vẫn chỉa thẳng về phía mình
_Phàm gia sao? Bà nói thật không biết ngượng mồm, đây là "Hoa gia" mới đúng, bà nghĩ chuyện bà đem họ của bà thâu tóm dòng tộc người ta đến cuối đời à? Hôm nay tôi sẽ vạch trần bà
Bố của Hạ Di vì quá bức xúc cho đứa con gái bé bỏng tội nghiên, sâu thẫm trong thâm tâm bị dằng xé bởi tội lỗi trong quá khứ mà giờ đây con gáo phải gánh chịu, lần cuối ông muốn được quay đầu sám hối, ông đã kể ra bí mật năm nào Phàm lão bà là vợ lẽ của Hoa lão gia, vì không có con được nên bà ta đã âm thầm mang họ của mình áp đặt lên dòng tộc họ Phàm, bắt đứa cháu đích tôn của Hoa gia phải theo họ Phàm xóa đi Hoa gia mãi mãi
_Hoa gia đổi thành Phàm gia thì có làm sao? Nhìn lại mình đi ông già, con gái ông hiện giờ đang mang cốt nhục của Hoa gia đó.
60
Rốt cuộc Hạ Di cũng đã nhận lời cầu hôn của Phàm Khiết Thần, có như vậy hắn mới chịu cho bác sĩ đưa sang phòng khác để xem vết đâm
_Di nhi ngoan, ngủ đi, anh sẽ về ngay
_Vết thương của anh quan trọng hơn mau đo đi
Khi hắn vừa khuất bóng, một nguy hiểm mới lại tìm đến
_Thôi đủ rồi, bây giờ đến lượt tôi, cô phải làm theo những gì tôi nói nếu không.