61 Một đêm không ngủ được, chờ đến khi trời tờ mờ sáng, tiểu Tú không chờ được nữa mà vào không gian. Vừa mới tiến vào đã ngửi thấy mùi hoa nhàn nhạt thấm vào ruột gan, tiểu Tú cảm thấy tất cả mệt mỏi đều tiêu tan.
62 Sau khi lên tỉnh đi dạo một vòng, tiểu Tú rất mệt mỏi, nhìn tiểu Tô vẫn thoải mái làm tiểu Tú rất buồn bực: "Hôm nay anh cùng em đi dạo mà sao không thấy anh mệt mỏi vậy?" Tiểu Tô cười sờ sờ đầu: "Mới đi một chút như vậy anh cũng không mệt mỏi, so được với lúc rèn luyện khi còn trong bộ đội thì vẫn còn ít" quân nhân huấn luyện, người bình thường không thể nào tưởng tượng được.
63 Tiểu Tô xin nghỉ đi tỉnh thành mấy ngày, lấy cớ là đi một chuyến sang vùng khác để tìm nguồn cung cấp cho nhà máy, như vậy cũng phải có một chút thành quả mang về.
64 Tiểu Tô đi làm thuận tiện hỏi thăm cuộc thi cho người tự học, tiểu Tú ở nhà trông Tô Tô. Thời tiết càng ngày càng lạnh, nhưng lạnh thế mà không thấy Ngọc Kỳ ở nhà.
65 Không biết là vì tiểu Tú ượn 100 đồng tiền, hay là bởi vì nghĩ tới cái bát sắp là của mình mà Ngọc Kỳ trên đường nói rất nhiều. "chị Tú, bát kia thật sự tốt.
66 Đầu xuân, tiểu Tô và tiểu Tú lại cùng bàn xem nên trồng gì. Mặc dù khi thuê đất đã thương lượng phần lớn dùng để trồng cây lương thực, phần còn lại để cho tiểu Tú trồng chút cây xanh.
67 Chọn mãi tiểu Tú cũng đã chọn được rất nhiều cây rồi, nhưng vẫn cảm thấy thiếu thiếu, mà trên chợ cũng rất ít người bán cây xanh. Liền hỏi "chú à, trong nhà chư còn cây không? Con muốn mua thêm một ít nữa.
68 Ăn xong cơm tối, tiểu Tô cùng tiểu Tú tán gẫu. "Tiểu Tú, anh đã liên lạc với mấy chiến hữu cũ rồi, có một số người đồng ý đến đây giúp chúng ta. " "nhiều việc như vậy mình anh làm cũng không hết được, có người đến giúp đỡ thì rất tốt.
69 Đảo mắt một cái đã qua ba năm, đến mùa thu hoạch vườn trái cây đã nở hoa kết quả, tiểu Tú đứng ở dưới cây hoa quế, cảm giác mình cố gắng thật không uổng phí, hồi tưởng thời gian ba năm qua, tiểu Tú cảm thấy mình giống như một đứa bé mới vừa tập tễnh học đi trở thành một người thanh niên đã có thể chạy.
70 Ngày mừng thọ bà Hảo, tiểu Tú dậy thật sớm, nhào bột, cán mì, trước khi bà Hảo thức dậy đã chuẩn bị xong bát mì thọ, chỉ chờ đến lúc ăn sáng thì bưng ra cho bà Hảo.
71 Có tiểu Vĩ, tiểu Tú lại một lần nữa chiến đấu cùng tã lót và sữa mỗi ngày, cũng may tiểu Vĩ cũng biết thương cha mẹ, cũng không có ngày ngủ đêm khóc. Buổi tối ngày nào đó, tiểu Tú cho tiểu Vĩ bú sữa, tiểu Tô là nằm nghiêng ở trên giường nhìn tiểu Tú uy tiểu Vũ.