41 Tiểu Tô cảm thấy thật vui mừng khi nhìn thấy cô gái mặc quân trang đang cười trong sân. Ở bộ đội, Lý Lệ là một trong những đóa hoa ít ỏi, có kỹ năng quân sự tốt, lại được nhiều người yêu quý, mà cô còn là con gái của sư trưởng của hắn.
42 Tiểu Tú đêm nay cũng không ngủ được, một mặt là xa nhà đột nhiên phát hiện mình ngủ không quen giường, mặt khác là đứa bé rất hay khóc. Một đêm này, tiểu Tú thật khó khăn mới vượt qua.
43 Buổi tối hôm đó Lý Lệ vẫn ngủ trong phòng tiểu Tú, khi cô nhìn tiểu Tú cùng tiểu Tô dắt tay nhau thì trái tim Lý Lệ khẽ đau, người đàn ông này rốt cuộc không phải thuộc về mình.
44 Tiểu Tú có thai, mặc dù không biết là trai hay gái. Từ bệnh viện về nhà tiểu Tô đi xe đạp thật chậm, sợ sơ ý một chút tiểu Tú sẽ không chịu được. Chậm đến mức tiểu Tú phải trợn mắt, không thể tưởng tượng được mới vừa rồi đi bệnh viện trên đường anh ấy đi nhanh như vậy, giống như bay lên, nếu có gì không tốt đã sớm xảy ra.
45 Bảo bảo đến làm rối loạn kế hoạch của tiểu Tú, vốn tiểu Tú định nhân lúc còn trẻ thì làm nhiều việc một chút, cố gắng kiếm ít tiền làm nhà, sau đó nếu có tiền dư lại đi mua cửa hàng, tương lai mặc kệ là cho thuê hay bán cũng kiếm được chút tiền.
46 Lấy được giấy hôn thú, chuyện tiếp theo là phải làm tiệc rượu rồi. Vốn là theo tập tục phương nam nhà trai phải đi qua nhà gái xin hẹn cưới, nhưng bây giờ tiểu Tô chỉ có một người cũng không ai nói với hắn phải làm sao, bà Hảo thì nghĩ dù sao tiểu Tô là là người tốt tương lai sẽ không bởi vì việc này mà đối xử với tiểu Tú không tốt.
47 Vừa rạng sáng ngày hôm sau, tiểu Tú liền bị bà Hảo gọi dậy. Tân nương tử xuất giá đều phải tắm rửa, nước tắm cần bỏ vào táo đỏ, long nhãn, áo quần đều để ở trong khay, sau đó dùng một khúc tre đè ở trên.
48 Đêm tân hôn của tiểu Tú cùng tiểu Tô tất nhiên là không có nóng bỏng, cũng không có cả đêm dây dưa. Chỉ có tiểu Tô ôm tiểu Tú ngủ thôi, mặc dù trước cũng có cùng giường chung gối, nhưng là lần này cảm giác đặc biệt tốt, buổi sáng tiểu Tô đem cảm giác của mình nói cho tiểu Tú nghe.
49 Từng ngày trôi qua, bụng tiểu Tú cũng càng ngày càng lớn. Bình thường tiểu Tô đi làm, bà Hảo ở nhà chăm sóc tiểu Tú, cây cối cũng phải chờ tiểu Tô trở lại chăm bón.
50 Hiện tại trong tay có tổng cộng gần hai vạn đồng tiền rồi, cho nên tiểu Tô và tiểu Tú muốn nhanh chóng xây nhà. Nhưng dùng để sửa nhà cho bà Hảo trước hay xây nhà mới trước thì vợ chồng son lại bất đồng ý kiến.
51 Tiểu Tú ôm rổ đi mua mì, nay công nhân đã nhiều hơn, gạo rất nhanh hết, mới không chú ý một chút mà đã hết gạo rồi, cho nên hôm nay đành nấu một nửa cơm với một nửa mì.
52 Kể từ ngày bắt gặp chuyện của vợ Tiểu Tứ, tiểu Tú mấy ngày đều lo lắng chị ấy sẽ bỏ lại con để tái giá. Đứa bé không cha vốn đã đáng thương rồi, nếu không có mẹ, vậy lại càng đáng thương.
53 Tại sao vợ tiểu Tứ chết, tiểu Tú không biết, cũng không muốn biết, chắc đây là tâm lý bà bầu. Chỉ cần nghĩ đến đứa bé trong bụng thì không muốn nghe chuyện không vui.
54 Lại qua nửa tháng, tiểu Tô được lấy lương thì mang về đưa cho tiểu Tú, tiểu Tú nhìn số tiền trong tay cảm thấy lo lắng. Trước kia hay định lượng tiền mặt là mấy vạn, hiện tại cầm mười mấy đồng cảm thấy thật ít ỏi, với lại xây nhà sắp xong thì hai vạn đồng tiền cũng gần hết, vì vậy tiểu Tú cảm thấy lo lắng.
55 Tiểu Tô không muốn đem người này giao cho cảnh sát, muốn để cậu ta ở lại nói chuyện với mình dọc đường cũng được, về phần võ mèo của cậu ta thì tiểu Tô không để vào mắt.
56 Như tiểu Tô dự đoán, tiểu gia là người bám rất dai. Mà đã đến tháng mười, tiểu Tô phải về nên liền dứt khoát vứt cho anh Hứa, chờ lúc có đợt động viên đi lính thì đưa đi làm lính, kết quả tiểu tử kia chết cũng không đồng ý: "anh dám đem tiểu gia để nơi này, tiểu gia liền đánh anh!"Nhìn vị tiểu gia này như vậy, tiểu Tô cũng nghĩ không ra: "Tôi nói này làm sao cậu lại ỷ lại vào tôi? Tôi có cái gì tốt mà cậu cứ bám lấy không buông?" Tiểu gia liếc mắt nhìn tiểu Tô: "Nhìn anh có vẻ cứng rắn, hung ác, thật ra thì rất mềm lòng!" Tiểu Tô nhất thời cứng họng, người này ánh mắt như thế nào vậy.
57 Tiểu Tú và tiểu Tô ăn mì, mới vừa nấu ba bát mì, tiểu Tú ăn một bát, tiểu Tô ăn hai bát, ăn xong sờ sờ bụng cười "đã lâu rồi mới được ăn đồ em nấu, ăn ngon quá!" Tiểu Tú sờ bụng cười nói" Anh ăn thật nhiều, phần của Ngọc Kỳ cũng bị anh ăn hết, đến lúc đó anh phải nấu cho cậu ta một chén!" Tiểu Tô gật đầu, đi nấu thêm.
58 Tiểu Tô cũng bị tiếng pháo làm sợ hết hồn, chỉ một lát liền bình thường lại. Nhưng lại nghe tiếng kêu đau của tiểu Tú làm tiểu Tô rất tức giận, túm cổ áo Nhị Lại Tử mà đánh hai quyền, đánh cho hắn khóe miệng chảy máu, hốc mắt thâm đen.
59 Chờ khi tiểu Tú làm xong mọi chuyện thì cũng đã qua nhiều thời giam, tiểu Tô đỡ tiểu Tú vào phòng thì tiểu Tú cảm thấy mọi người đang nhìn mình, vì vậy trên mặt khẽ phiếm đỏ.
60 Đến ngày 18, bà Hảo nhờ một số người bưng bánh cuộn thừng và trứng gà xếp trên mâm có trải lớp giấy đỏ đưa đến nhà tiểu Tô. Nhiều đồ như vậy nên phải nhờ mười cậu thanh niên bưng giúp.