1 Chương 1: Chiếc gương của Hàn Thuật Chỉ một câu nói đơn giản vậy thôi mà khiến ặt gương trong lòng Hàn Thuật vỡ tan tành, tất cả các mảnh gương vụn vẫn rất sáng, sáng đến mức khiến anh không trốn đi đâu được.
2 Chương 2: Tương phùng sau 11 năm Chỉ không ngờ rằng, một ngày nọ, người đứng ở ngay trước mặt, mà anh không thể nào nhận ra nổi, thậm chí ngay giọng nói của cô, anh cũng đã lãng quên theo năm tháng.
3 Chương 3 Tình yêu có thể mất đi nhưng cảm giác tội lỗi thì không Nếu thời gian có thể quay ngược trở lại thì Hàn Thuật tin rằng mình vẫn sẽ làm như vậy, bất chấp hậu quả, bất chấp giá nào.
4 Chương 4 Ai lúc này cô đơn sẽ cô đơn mãi Anh muốn dắt cô tới ra mắt bố mẹ, đưa cô bước vào cuộc sống của mình, đây hoàn toàn không phải là một quyết định nông nổi, thậm chí có thể nói đây là một sự thổ lộ rõ ràng, là một lời hứa hẹn.
5 Chương 5 Tình yêu là nỗi đau mà chúng ta không nỡ trút bỏ Anh cũng có nỗi đau không thể trút bỏ được, điểm u ám độc nhất trong kí ức anh chính là nguyên nhân khiến anh không thể yên bình trong những đêm dài thao thức.
6 Chương 6 Sống lâu là nhờ bất động Em thấy không, Hổ này, rồi Sư tử này, suốt ngày chạy nhảy đúng không, nhưng chúng nó giỏi lắm cũng chỉ sống được mây chục năm là cùng, thế nhưng con Rùa thì khác, mặc dù Rùa suốt ngày chỉ ru rú trong cái mai của mình, thế nhưng nó lại sống được hàng chục ngìn năm.
7 Chương 7 Hàn Thuật & Cát Niên Bao nhiều năm rồi, quả nhiên cô không quên được. Giả dụ những điều trong giấc mơ ấy là thật, người rơi từ trên cao xuống là anh, liệu mỗi năm cô có đến đây thăm anh một lần không? Đêm đã khuya, Hàn Thuật đứng bên cửa sổ phòng ngủ nhìn ra ngoài, từ đây anh có thể nhìn ngắm toàn cảnh thành phố.
8 Chương 8 Mười một năm qua đi rồi, nhưng cuộc đời này vẫn chưa hết Anh không thể thay đổi được gì, cũng không thể làm gì được cho cô, chẳng ai cứu vãn được cuộc đời của ai cả, anh rõ hơn ai hết sự bất lực của mình.
9 Chương 9 Hàn Thuật, đây là chuyện của tôi Mười một năm rồi, anh là kẻ nhu nhược, anh thà lựa chọn lãng quên cũng không dám chủ động đến trước mặt cô xin thứ lỗi, nhưng chỉ cần cô mở lời, anh sẵn sàng chấp nhận hết mọi điều kiện, sẵn sàng trả bất cứ giá đắt nào, sẵn sàng bù đắp bất cứ thứ gì – và bằng bất cứ hình thức nào.
10 Chương 10 Cho anh nhìn về em – 1997 Anh nói xem em nên làm thế nào? Nói với em một câu đi, một câu thôi cũng được. Cát Niên đi vào phòng lấy ra một cái thang cũ để nó tựa vào cây tỳ bà, Hàn Thuật vừa định nói: “Để anh lấy cho” thì đã thấy cô xiêu vẹo trèo lên thang rồi.
11 Chương 11 Ai chẳng có một giấc mơ như vậy Cô bé muốn hét lên thật to, muốn cười thật lớn, muốn chạy nhảy nhưng nó chỉ biết đứng đó và khóc, những giọt nước mắt vẫn còn chưa kịp lăn xuống đã bị niềm vui sướng làm cho tan biến đi mất rồi.
12 Chương 12 Hãy nói đi, nói rằng anh có lỗi với em Nếu trong lòng anh cảm thấy hổ thẹn, thì hãy nói ra đi. Hàn Thuật, anh nói đi, hãy nói lời xin lỗi tôi… Tại sao anh không nói? Nói rằng anh đã sai rồi, nói rằng anh sám hối với tôi, nói rằng anh có lỗi với tôi! Chương trình khuyến mãi của cửa hàng vải vẫn đang tiếp tục, phía ngoài cửa hay tất cả những nơi dễ nhìn thấy bên trong cửa hàng đều dán đầy biển quảng cáo giảm giá 60%.
13 Chương 13 Chưa kịp bắt đầu đã kết thúc … Nhưng mà mọi chuyện không nên như thế này. Tiểu Bắc, anh không ngờ rằng anh vừa mới bắt đầu chuẩn bị, cô ấy đã nhấn nút kết thúc.
14 Chương 14 Tôi tha thứ không có nghĩa là tôi đã quên Nếu như chỉ cần một câu xin lỗi mà Hàn Thuật có thể trở lại cuộc sống bình thường của anh ấy, không ai can thiệp đến ai cả, thế thì tớ sẽ tha thứ cho anh ấy, nhưng phải nói thật là tớ đã không còn hận anh ấy từ lâu rồi.
15 Chương 15 Từ bướm đến nhộng Câu chuyện về nàng bạch tuyết kết thúc trong tiếng cười, từ đó trở đi, Cát Niên dị ứng với tất cả các cuộc biểu diễn trước mặt mọi người.
16 Chương 16 Thế giới hoàn mỹ của một con người Càng lớn thế giới tâm hồn của Cát Niên càng rộng lớn hơn, của thì càng ngày càng nhỏ, nhỏ đến mức chỉ vừa đủ ột người đi qua, thế nhưng chưa từng có ai đi qua cả, trên cánh cửa đã có nhiều lớp bụi bám, chỉ có mặt trong cửa là sách trắng như bong.
17 Chương 17 Vu Vũ, Vu Vũ! Là cậu bé lớn hơn cô một tuổi, là Tiểu hòa thượng hồi nhỏ cạo trọc đầu hay lang thang một mình, là con trai của tên giết người, là đứa con mà bác rể và bác gái đã nhận nuôi trong thời gian ngắn ngủi rồi lại bỏ đi, là một.
18 Chương 18 Duyên phận ở lòng bàn tay Đường chỉ tay của họ có duyên phận với nhau. Chỉ là khi ấy Cát Niên đã bỏ sót một điều, đường quý nhân phù trợ của cô có một đoạn gãy gấp ở gần gò Kim Tinh.
19 Chương 19 Lâu ngày không gặp, diện mạo sẽ thay đổi Người lùn đeo kính vừa gầy guộc vừa nực cười năm xưa lại trở thành cậu thiếu niên thanh nhã đầy tự tin, con gái ngưỡng mộ xếp hàng dài, còn cô gái từng là nàng công chúa Bạch Tuyết lớn lên lại thành cô thiếu nữ ngu ngốc bám gót hoàng tử bạch mã.
20 Chương 20 Hãy đưa tớ đi Cuối cùng cô cũng nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc phía bên ngoài cánh cửa. tuy không biết có phải cậu ấy đến vì mình không, nhưng đây là lần đầu tiên cô muốn chia sẻ những điều đẹp đẽ, diệu kỳ, hoang đường, và cả bi thương trong cái thế giới nhỏ bé của mình.