21 Khi Bạch Sầu Phi đang suy nghĩ vấn đề này, bỗng phát giác Vương Tiểu Thạch đang ở phía sau lén giật giật tay áo của y. Y đành phải đi chậm lại một chút.
22 Khi một người bày tỏ nổi khổ tâm của hắn là yêu, không cần phải nói thêm lời nào nữa. Lý do của hắn đã quá đủ rồi. Nhưng khi Tô Mộng Chẩm đề cập đến chữ “yêu”, trên mặt Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi đều không kìm được hiện lên vẻ kinh ngạc.
23 Sắc mặt mọi người đều biến đổi. Ngay cả Vương Tiểu Thạch cũng cảm thấy yêu cầu của Bạch Sầu Phi quá vô lý. Nhưng Tô Mộng Chẩm thì không, thần sắc của y vẫn tự nhiên.
24 “Hành động tảo lôi” đã bắt đầu. Khi bọn họ đang muốn rời khỏi Kim Phong Tế Vũ lâu, Sư Vô Quý chợt ngăn lại. Sư Vô Quý vẫn hùng dũng như trước, giống như một cây thương sừng sững.
25 Thác Bạt Vân có vóc người gầy lùn, giờ phút này đột nhiên lại “phồng lên”. Khi một người dương dương tự đắc, bản thân cũng sẽ “phồng lên”. Nhưng đó chỉ là ảo giác, là chuyện xảy ra trong tâm lý, không hề xuất hiện trên thực tế.
26 Người khiến cho hắn “mãn nguyện” đã đến. Toàn thân Lôi Hận lập tức lại bị hận ý tràn ngập. Người đến hiển nhiên không phải là “kẻ địch” mà hắn bảo người chuẩn bị trước, bởi vì người này là tự mình đi đến, hơn nữa hắn cũng đã từng gặp qua.
27 Kiếm luôn là kiếm, không có chuôi nó vẫn là kiếm. Kiếm của Vương Tiểu Thạch có chuôi là đao, bản thân kiếm vốn không có chuôi. Đạo lý đó cũng giống như khỉ không có đuôi vẫn là khỉ, người không có tóc cũng là người, chúng ta không thể nói cây không kết trái không phải là cây.
28 Hắn nhảy lên không. Thân pháp của hắn cực nhanh và tuyệt diệu, tiêu sái và ưu mỹ, khiến những người nhìn thấy đều “ồ” lên một tiếng. Khi hắn rơi xuống thì đã ở bên ngoài bên ngoài một trượng, đứng bên người một lão nhân đóng giày rơm cạnh hiệu buôn.
29 Khi hắn vừa vào tiệm đã chú ý đến người chỉ vùi đầu ăn cơm này. Nguyên nhân hắn biết rõ, đó là vì rất ít người “dám” không nhìn hắn, “có thể” không nhìn hắn, “được phép” không nhìn hắn.
30 Đao ôn nhu, còn người thì sao?Người hung dữ. Ôn Nhu giơ đao lên, ánh đao chiếu rọi khuôn mặt xinh đẹp nhưng hung dữ của nàng. Ít nhất Ôn Nhu hi vọng bản thân nàng đủ hung dữ, muốn mọi người đều biết nàng rất hung dữ.
31 Bởi vì chỗ mà bọn họ đang ở đã không còn là chỗ ban đầu. Nếu như ngươi từng xem giang hồ thuật sĩ biểu diễn “Ngũ Quỷ Bàn Vận đại pháp”, nhất định sẽ rất kinh ngạc vì bọn họ có thể dời một số “vật thể” đi mà không cần phải chạm vào.
32 Tiếng còi rít lên bên tai. Bạch Sầu Phi nói:- Xem ra bọn họ đã đến không ít người. Bên ngoài sắc trời biến đổi, nhưng thần sắc của y vẫn bình thản như thường.
33 Bốn kiếm cùng gãy. Nhìn có vẻ như bị gãy cùng một lúc, nhưng thật ra lại không phải. Đặng Thương Sinh tổng cộng đã xuất ra bốn chưởng, mỗi chưởng đều là bốn ngón hợp lại, kịp thời và chuẩn xác chặt vào nơi cách mũi kiếm ba tấc, kiếm lập tức gãy ngang.
34 Trương Thán không có lựa chọn, hắn không thể không kêu cứu mạng. Khi bắt đầu giao chiến với Nhâm Quỷ Thần, hắn còn tràn đầy tự tin, nhưng khi Nhâm Quỷ Thần đánh ra một chưởng, lại đánh ra một chưởng, đánh đến chưởng thứ ba thì Trương Thán đã mất đi sự tin tưởng.
35 “Phản Phản thần công” của Trương Thán là một loại công lực cực kỳ quái dị, mỗi lần xuất chiêu còn tiêu hao tinh lực gấp ba mươi lần so với môn chưởng pháp rẩt hao tổn nguyên khí là “Đại Lực Kim Cương thủ”.
36 Cái mũi của Nhị Thánh có méo hay không, Vương Tiểu Thạch không biết. Nhưng giọng nói của y lại thay đổi. - Tốt! Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, ngươi sẽ trả giá rất đắt vì câu nói này.
37 Đặng Thương Sinh là người đầu tiên không nhịn được. Trong số những người này, hắn là người bị tổn hại nhiều nhất, chỉ ước gì sớm giải quyết tiểu tử này rồi giết chết tên Đường Bảo Ngưu kia để trút hận.
38 Nơi bọn họ đứng đột nhiên rớt xuống. Cho dù bọn họ muốn nhảy lên, né tránh, tìm nơi đặt chân, đều hoàn toàn vô dụng. Bởi vì cả sàn nhà của lầu hai Tam Hợp lâu đều rơi xuống, giống như nó vốn gác ở một nơi hư vô mờ ảo, hiện giờ lại mất đi chỗ dựa.
39 Bạch Sầu Phi tiêu sái bước ra, chợt cảm thấy thế gió như mạnh mẽ hơn. - Ngươi là ai?Bạch Sầu Phi ngạo mạn nói:- Trước giờ ta không giết kẻ vô danh. - Còn ngươi là ai? Lục Thánh chủ trước giờ cũng không giết vô danh tiểu tốt.
40 Đối với loại người như Bạch Sầu Phi, “chết” gần như là một chuyện hoàn toàn không có khả năng. Y trước giờ gặp mạnh càng mạnh, bị áp chế lại càng vùng lên, sức sống của y ngoan cường đến mức gần như có thể cự tuyệt tử vong.