41 “Phá Sát” của Bạch Sầu Phi vừa xuất ra, Quan Thất đột nhiên biến mất. Chỉ thấy một bóng đen lóe lên, đã lướt qua trên đầu mọi người. Sắc mặt Bạch Sầu Phi hoàn toàn trắng bệch, trắng đến mức gần như trong suốt.
42 Trận chiến đột nhiên ngừng lại. Mọi người đều bất động, yên tĩnh đến nỗi ngay cả tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được rõ ràng. Thanh đao kia đang gác nghiêng trên cổ Quan Thất.
43 Quan Thất chợt giậm chân, bước ngang qua trái hai bước rưỡi. Trong trận chiến y luôn tiến tới từng bước, không lùi nửa bước, cho dù chạy trốn cũng xông về phía trước phá tan trùng vây.
44 Đặng Thương Sinh, Nhâm Quỷ Thần, Chu Tiểu Yêu và Nhan Hạc Phát đều lần lượt lên tiếng. Đám môn đệ của Mê Thiên Thất Thánh đang do dự không biết nên làm thế nào, chợt nghe thấy một tiếng “phì”.
45 Tô Mộng Chẩm liếc Địch Phi Kinh, sắc mặt lạnh lẽo âm trầm, cặp mắt như hai đốm lửa, không ai biết y có tức giận hay không. - Ồ? Ngươi không đồng ý à?Y lạnh nhạt hỏi lại.
46 Lôi Thuần quay mặt sang chỗ khác, nói một cách xa xăm:- Ngũ ca, huynh đối với ta rất tốt, chuyện này… không liên quan đến huynh. Ta không sao cả. Trương Thán bình thường nhanh mồm nhanh miệng, nhưng vừa thấy Lôi Thuần rơi lệ lại luống cuống tay chân, không biết nên an ủi thế nào.
47 - Giống như ngươi bây giờ, có thể đang tức giận không yên, cũng có thể không phục những gì ta nói, nhưng vậy thì có tác dụng gì?Lôi Thuần nói:- Nếu như không đấu với nữ nhân, ngươi chẳng thể tranh cãi với ta, cũng chẳng thể giết chết ta, chỉ đành căm giận trong lòng mà thôi.
48 Trương Thán chỉ cười khổ một tiếng, không phản bác. Đến lúc này, Đường Bảo Ngưu lại muốn tức chết. Xưa nay hắn ở cùng với bọn người Phương Hận Thiếu, không có việc gì lại chuyên tranh cãi, mắng chửi nhau để giết thời gian.
49 - Ngươi lo lắng điều gì?Sau khi lên xe ngựa, Lôi Tổn hỏi Địch Phi Kinh như vậy. Chiếu cố những người không giao tìnhThiên hạ chỉ có Địch Phi KinhNgoại trừ Quan Chiêu Đệ ngày xưa, tri âm duy nhất của Lôi Tổn chắc cũng chỉ có Địch Phi Kinh.
50 Đám người Tô Mộng Chẩm, Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi trở lại Hồng lâu trên núi Thiên Tuyền. Trên đường đi Tô Mộng Chẩm vẫn không ngừng ho, ho kịch liệt hơn nhiều so với lúc y dốc sức chiến đấu với Quan Thất và tranh chấp với Lôi Tổn.
51 - Đại kế của ta chính là phát tài. Lúc Đường Bảo Ngưu uống đến chén thứ ba, cặp mắt đã hơi díp lại, lưỡi cũng phồng lên:- Chờ sau khi phát tài, ta sẽ có thể làm chuyện mà ta muốn làm.
52 Hai người vừa nói vừa uống, đi đến bên ngoài cửa. Trương Thán suýt chút nữa đã ngã sấp mặt. Đường Bảo Ngưu nhìn thấy liền cười nghiêng ngả:- Nhìn ngươi uống rượu sắc mặt không đỏ, hơi thở không gấp, không nấc một cái nào, ta còn tưởng rằng có bao nhiêu bản lĩnh, hóa ra là đã say đến mức đi không nổi rồi.
53 Mưa bên ngoài càng dày đặc. Lúc giữa trưa, khi những cao thủ nhất lưu trong kinh thành vây công Quan Thất, là trời đất đổi màu, gió táp mưa sa; còn lúc này là sấm chớp đùng đùng, gió mưa mãnh liệt.
54 Tiếng gió, tiếng mưa, tiếng thét to. Ánh đao và bóng thương. Tất cả đều diễn ra sau khi Trương Thán nói xong câu này. Đám người áo đen hầu hết đã xông vào, đồng loạt đâm ra thương của bọn họ.
55 - Những thứ bị hư hại ở đây, vốn nên do chúng ta bồi thường. Trước khi đi, Trương Thán quay sang lão chưởng quỹ và tiểu nhị đang sợ tới mức trợn mắt há mồm, nói như an ủi:- Bây giờ không cần nữa rồi.
56 Lúc hai người bọn họ bị ném vào nhà giam, trông giống như hai đống rác. Con người đôi khi cũng giống như rác rưởi, có điều hai chữ này có lúc là nói về con người bọn họ, có lúc lại ám chỉ thứ mà đầu óc bọn họ suy nghĩ.
57 - Ta có phải là người không?- Phải. - Ta có phải là bằng hữu của ngươi không?- Phải. - Vậy ngươi sợ liên lụy đến người khác, liên lụy đến bằng hữu, nên bắt ta theo ngươi chịu khổ ở đây.
58 - Ta có mấy câu muốn hỏi. Bạch Sầu Phi bên cạnh đột nhiên nói. - Có chuyện gì muốn hỏi. Tô Mộng Chẩm nói:- Nhân dịp này hỏi đi. - Hồng Tụ đao của huynh có địch nổi “Khoái Mạn Cửu Tự quyết” của Lôi Tổn không?- Không biết.
59 Một tiếng “rầm” vang lên, nắp quan tài chợt bị đẩy ra, một bóng người vọt lên không, lướt đến phía trên chiếc kiệu kia, sau đó xoay tròn mấy vòng, đột nhiên đầu và tay chân đều phân ra.
60 Đêm hôm đó, Lôi Thuần và Ôn Nhu dùng trăm phương ngàn kế “trốn” ra. Ôn Nhu vốn là đi đến Lục Phân Bán đường, cùng Lôi Thuần ngồi kề tâm sự đêm khuya. Ôn Nhu thấy Lôi Thuần yếu ớt đáng thương, nhất thời lại sinh lòng muốn bảo vệ.