101 Chuyện biến thái này chỉ có Lãnh Dịch Hạo làm được. "Tiểu Tuyết!" Lãnh Dịch Khánh giữ chặt Úc Phi Tuyết đang nổi điên. "Ngay cả ngươi cũng không chịu tin ta có phải không?" Úc Phi Tuyết quay đầu lại trừng mắt nhìn Lãnh Dịch Khánh.
102 Vương phi nổi cơn ghen, vương gia rất sợ vợ "Vương phi tỷ tỷ, cầu xin người, đừng đuổi bọn muội đi, bọn muội nguyện ở đây làm trâu làm ngựa hầu hạ Vương gia!" "Vương phi tỷ tỷ, bọn muội sai rồi, từ nay về sau bọn muội nhất định sẽ đi đường vòng, cầu xin người đừng đuổi bọn muội đi.
103 Đã làm thì phải làm cho thật ác "Vương gia, ở lại đây với thiếp, được không?" Ngọc Điệp kéo tay Lãnh Dịch Hạo, đôi mắt đẹp lộ vẻ đáng thương. "Được, nàng nghỉ ngơi đi.
104 Quá hấp dẫn mà không biết Đôi mắt đỏ ngầu của hắn phát ra sát khí, vẻ mặt tức giận căng ra và khí lạnh tỏa ra xung quanh, từng chiêu từng chiêu sắc bén, từng quyền tung ra vô cùng hung ác.
105 Hay cho cái tình chàng ý thiếp! Khi Úc Phi Tuyết mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, nhìn nụ cười vô cùng xấu xa trước mắt, nàng hoảng hốt thét lên, vội lùi về góc giường nhưng lại bị Lãnh Dịch Hạo ôm về: "Sao thế, sử dụng ta xong là muốn chạy à?" "Cái, cái gì mà sử dụng xong.
106 Trong lòng của nàng ấy chỉ có đệ. Lãnh Dịch Khánh đẩy Úc Phi Tuyết ra, xoay người đi đến trước mặt Lãnh Dịch Hạo: "Đệ không cần để tâm, huynh tới là để từ biệt.
107 Hôm nay chỉ ngủ thôi. Lãnh Dịch Hạo đẩy cửa phòng Úc Phi Tuyết, trong phòng là một màn không gian u ám. . . Trên giường, thân ảnh yểu điệu giống như đang ngủ say.
108 Nha đầu rõ ràng biết là hắn mà vẫn dám hạ độc thủ! Úc Phi Tuyết do dự mãi, cuối cùng vẫn quyết định đi cứu Mã Thiên Ba. Thứ nhất, Mã Thiên Ba đối xử với nàng cũng không tệ lắm, lại vì nàng mà bị bắt, nàng không thể thiếu suy nghĩ như vậy được.
109 Biết rõ là mỹ nhân kế, nhưng không thể nào kháng cự được Lãnh dịch hạo nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn khuôn mặt xinh xắn trước mặt: "Nói vậy, lúc ở trên sườn núi, tất cả đều là do các ngươi cùng nhau diễn kịch.
110 Bớt thân mật trước mặt ta thôi! "Không phải ngươi bị trúng độc sao?" Úc Phi Tuyết lạnh lùng nhìn Ngọc Điệp, không biết nữ nhân này lại giở trò quỷ gì! "Đúng vậy, nhưng mà đã giải được rồi, Vương gia không nói cho ngươi biết sao?" Ngọc Điệp kéo khăn che mặt xuống, khuôn mặt dữ tợn trước đây giờ trở nên trắng mịn xinh đẹp, so với hình vẽ trên bức tranh thật giống nhau.
111 Con thỏ không ăn cỏ gần hang Nhìn Lãnh Dịch Hạo đối với nữ nhân khác dịu dàng như vậy, Úc Phi Tuyết đột nhiên thấy trong lòng lạnh lẽo. Bây giờ, nữ nhân này có đúng là Ngọc Điệp hay không đã không còn quan trọng nữa.
112 Gậy ông đập lưng ông Ngọc Điệp giống như mọi khi, đi dạo trong Đào Hoa Uyển rồi trờ lại tiểu trúc lâu. Một lát sau, Lãnh Dịch Hạo lại đến đó. Tuy rằng trong khoảng thời gian này Lãnh Dịch Hạo có vẻ bận rộn nhiều việc, nhưng mỗi ngày hắn đều dành thời gian đến thăm ả.
113 Lãnh Dịch Hạo là của ngươi Lãnh Dịch Hạo lẳng lặng nhìn Ngọc Điệp đang ngủ say, ngồi im suy nghĩ trong chốc lát rồi chậm rãi đứng dậy, đắp chăn lại cho Ngọc Điệp, xoay người đi ra ngoài.
114 Tiểu sư phụ, chúng ta đi thôi "Tiểu sư phụ, không phải ngày mốt người mới đến sao?" "Vì muốn gặp ngươi sớm nên giải quyết mọi chuyện xong liền trở về.
115 Một bức hưu thư đổi lấy một lọ thuốc giải. Tiểu nha đầu lại ở trong lòng một nam nhân khác!. Nam nhân này một thân bạch sam không nhiễm sắc bụi, vẻ mặt như tranh, nụ cười như gió thoảng, tay áo phấp phới mang dáng vẻ thần tiên thoát tục, chẳng qua trên trán hắn có một vết sẹo nhỏ màu trắng.
116 Cái này xem như thổ lộ chăng? Đêm đã khuya, Lãnh Dịch Hạo vẫn đứng phía trước cửa sổ, trước mặt hắn hiện lên vẻ mặt dứt khoát của Úc Phi Tuyết lúc đi.
117 Tuyết Nhi, nàng đồng ý gả cho ta chứ? Phong Vô Ngân yên lặng nhìn Úc Phi Tuyết, mấy tháng không gặp, nàng trở nên thật xinh đẹp, gò má hồng hào, đôi môi đỏ mọng, mắt sáng như sao, cơ thể đẹp tựa trăng rằm.
118 Chưa bao giờ thấy bất lực như thế này. Đang lúc này, men say xông lên trong người khiến Úc Phỉ Tuyết như cảm thấy gì đó, đột nhỉên vặn vẹo thân mình, giãy giụa: "Đồ biến thái! Buông ta ra! Đừng có chạm vào ta! Đi mà tìm Ngọc Điệp của ngươi đi!" "Tuyết Nhi! Tuyết Nhi, là ta! Là tiểu phụ!" Phong Vô Ngân kiềm chế nhiệt huyết sục sôi trong lòng, vất vả lắm mới đặt được Úc Phi Tuyết lên giường, còn Úc Phi Tuyết lại một cước đá hắn xuống giường.
119 Nha đầu, quả nhiên nàng đã đến! Có lý. Úc Phi Tuyết gật đầu: "Vậy làm sao bây giờ?" Phong Vô Ngân chỉ nói hai chữ: "Làm như cũ. " Rồi liền giơ cánh tay lên, ý bảo thuộc hạ lui ra.
120 Yêu thì quyết không buông tay, thì ra có thể giải thích như vậy. Nương tử?! Ai là nương tử của hắn! Úc Phi Tuyết căm giận nhặt mũi tên bên cạnh phóng tới -- dĩ nhiên nàng biết mũi tên này không bắn tới Lãnh Dịch Hạo, nhưng để trút hết giận cũng tốt! Đồ biến thái! Lãnh Dịch Hạo nhẹ nhàng phi thân lên, một tay cầm mũi tên trên không trung, xoay người một cái nữa bay về phía Úc Phi Tuyết.