1 Núi xa xanh ngắt, sóng nước dập dờn, hồ nước xanh biếc.
Trên núi, cả một rừng đào thơm ngát, cành liễu đung đưa. Từng cụm hoa đào xinh đẹp, tầng tầng lớp lớp, dưới ánh bình minh càng thêm rực rỡ.
2 Nam tử áo trắng lắc đầu, khóe môi nhếch lên một nụ cười quyến rũ. Con ngươi đen như mặc ngọc, bởi vì đôi mắt nàng ngấn nước mắt, lập tức lóe lên chút ánh sáng.
3 “Nhưng mà ta cảm thấy đám người áo đen như được huấn luyện rất nghiêm chỉnh, không hề giống thổ phỉ. Không biết vì sao bọn họ lại tìm đến Lý công tử?”
“Chắc là vận khí của ta không tốt!”
Ánh mắt Lý Ngọc lóe lên, giống như không muốn nói nhiều về vấn đề này.
4 Tròng mắt nàng lấp lánh như bảo thạch, là người ngay thẳng, hào phóng, không chút giả bộ, không giống đám oanh oanh yến yến bên cạnh hắn, một đám người đẹp thì có đẹp nhưng lòng dạ như rắn độc, tràn đầy mưu tính.
5 “Độc của ngươi lại phát tác sao? Nói cho ta biết làm cách nào mới có thể cứu được ngươi?”
“Không, nàng mau đi đi, Mộ Liễu, nàng là một cô gái tốt, ta thích nàng cho nên không muốn hại nàng!”
Dịu dàng lau nước mắt lăn dài xuống cằm của nàng, đôi mắt Lý Ngọc lóe ra chút ánh sáng.
6 Âu yếm như lửa đốt, quét qua toàn thân, mỗi tấc da thịt bị hắn chạm vào đều cảm thấy nóng bỏng.
Cảm giác tê dại lạ lẫm truyền từ ngón chân lên, Diệp Mộ Liễu không nhịn được toàn thân run rẩy.
7 “Liễu Nhi, nàng thật tốt. Rốt cuộc ta cũng có thể tin ông trời vẫn đối với ta không tệ. Kiếp này có thể để cho ta gặp nàng, thật sự quá tốt rồi!”
“Lý Ngọc.
8 " Không, mẹ, chàng đã đồng ý với con nhất định sẽ quay trở về cưới con ! "
Diệp Mộ Liễu đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh. Con ngươi đen bóng hiện lên chút đau khổ trong nháy mắt biến mất không thấy.
9 Hiện tại là lúc làm việc, người luôn luôn nghiêm túc như Diệp tri huyện sẽ không dễ dàng rời khỏi nha môn.
“Ta trở về là muốn nói cho các ngươi…”
Diệp Minh Đường giơ một vật màu vàng trong tay lên.
10 Đã mười ngày nàng bị nhốt trong phòng của mình, không thể bước ra khỏi phòng một bước.
Bên ngoài có người canh gác chặt chẽ, không một kẽ hở. Ngoài cha mẹ thì nha hoàn Xuân Đào mỗi ngày sẽ đúng giờ đưa cơm cho nàng, trong căn phòng này, ngay cả một con muỗi cũng không bay lọt được.
11 Trong nháy mắt tiếng khóc ngừng lại, Diệp Mộ Liễu nháy nháy đôi mắt giảo hoạt, lập tức nín khóc mỉm cười. Hôn lén lên gương mặt nhỏ nhắn của Xuân Đào, lập tức cười nói:
“Ta biết ngay, Xuân Đào nhà chúng ta là tốt nhất!”
“Hừ.
12 Đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được cái gì gọi là rượt đuổi tình yêu.
Rõ ràng người trong lòng gần trong gang tấc, nhưng tay không thể chạm tới.
13 “ Nhưng mà, lúc nhìn thấy chàng, ta biết, chàng không lừa ta ! Chàng đến rồi, đến thực hiện lời hẹn ước của chúng ta. Tuy tới chậm nhưng dù sao chàng vẫn đến… ”
“ Vì vậy, Lý Ngọc, ta thật sự không trách chàng, không oán chàng, không hận chàng ! ”
Diệp Mộ Liễu lại không nhịn được mà đau xót, đưa tay chạm vào hàng lông mi của hắn.
14 Lý Ngọc nói không phải không có đạo lý, đánh lên người con gái, lại đau lòng cha mẹ.
Vừa rồi cái tát đó hắn đau cũng không thua kém nàng chút nào.
Nghĩ tới đây, Diệp Minh Đường không tránh được nản lòng.
15 Nếu không phải nàng vẫn nhìn chằm chằm vào hắn nhất định sẽ không phát hiện ra. Tới đây, trong lòng Diệp Mộ Liễu càng khẳng định suy đoán của chính mình.
16 “Liễu Nhi…” Lúc này, sắc mặt Lý Ngọc biến hóa khó lường, một lúc lâu sau mới thở dài nói:
“Xin lỗi nàng, Liễu Nhi. Thật ra là ta lừa gạt nàng!”
“ Ngươi lừa ta cái gì ? ”
Diệp Mộ Liễu bình thản, tiếp tục nói:
“Liễu Nhi, quả nhiên nàng thông minh hơn người.
17 “Thật không giấu giếm, ta vẫn luôn do dự mãi. Tuy rất nhớ Liễu Nhi nhưng lại sợ nàng theo ta sẽ chịu khổ sở. Nhưng cuối cùng, cuối cùng… sự ích kỉ của Lý Ngọc vẫn vượt qua.
18 Lý Ngọc cúi người nói: “Lý Ngọc không dám!”
“Vậy thì vì sao?”
“Mọi việc là do ta gây nên, Lý Ngọc nguyện ý thay Liễu Nhi chịu 100 roi này, mong bá phụ tha cho Liễu Nhi!”
Lý Ngọc không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm vào Diệp Minh Đường, ánh mắt tỏa sáng.
19 “Các ngươi tự giải quyết đi, mỗi người 50 roi, chỉ có thể nhiều hơn chứ không được ít đi!” Dứt lời, liền xoay người nghênh ngang bỏ đi.
“Vẫn còn cười!”
Nhìn con gái cười cười, giống như một con hồ ly, nụ cười xinh đẹp mà suốt ba năm qua nàng chưa được nhìn đến.
20