61 Lý Ngọc rời đi làm cho tinh thần của Diệp Mộ Liễu hoàn toàn luống cuống.
Thương tâm, khổ sở không đủ để hình dng tâm trạng lúc này của nàng.
Nàng không biết vấn đề ở đâu?
Vì cái gì mà bọn họ đang tốt, đột nhiên biến thành kết cục như vậy?
Thậm chí nàng cũng không rõ, nàng sai ở đâu?
Vậy mà Lý Ngọc lại bỏ lại nàng, bỏ lời thề non hẹn biển của bọn họ, một mình ra đi!
Nhìn bóng lưng thon dài của hắn biến mất trước mắt nàng, tâm trí của Diệp Mộ Liễu nhưng tan ra, lập tức vỡ nát ….
62 “Thật vậy sao Mẫu hậu? Như vậy thì quá tốt rồi!”
Nghe vậy, Lý Ngọc vui vẻ như một đứa bé nhảy dựng lên. Chính phút giây này, khí chất vương giả của hắn cùng với tất cả lo lắng đều biến mất không còn.
63 Nàng không hiểu, vì sao đang sống tốt lại biến thành như vậy.
Lý Ngọc không cần nàng nữa!
Cha mẹ vì hôn sự của nàng mà bị bắt vào tù.
Trong một đêm, nàng nhà tan người tán, không lẽ nàng hành động sai sao?
Diệp Mộ Liễu không có nhiều thời gian để suy nghĩ.
64 Lý Ngọc rời đi làm cho tinh thần của Diệp Mộ Liễu hoàn toàn luống cuống.
Thương tâm, khổ sở không đủ để hình dng tâm trạng lúc này của nàng.
Nàng không biết vấn đề ở đâu?
Vì cái gì mà bọn họ đang tốt, đột nhiên biến thành kết cục như vậy?
Thậm chí nàng cũng không rõ, nàng sai ở đâu?
Vậy mà Lý Ngọc lại bỏ lại nàng, bỏ lời thề non hẹn biển của bọn họ, một mình ra đi!
Nhìn bóng lưng thon dài của hắn biến mất trước mắt nàng, tâm trí của Diệp Mộ Liễu nhưng tan ra, lập tức vỡ nát ….
65 Xuân Đào cẩn thận, kín đáo hỏi.
“Tiểu thư, cô gia có người khác sao?”
Diệp Mộ Liễu hiểu được ngụ ý của Xuân Đào. Nhưng Diệp gia đang ở thời khắc sống chết, “phu quân” của nàng, tên đầu sỏ gây nên mọi chuyện, lại không có một chút tung tích?
Nếu Xuân Đào tàn nhẫn hơn nữa, thậm chí nàng sẽ hỏi: “Tiểu thư, có phải cô gia không cần người nữa không?”
Nhưng rốt cuộc Xuân Đào vẫn là người thiện lương, vì nàng mà giữ lại chút tình cảm.
66 Nàng không hiểu, vì sao đang sống tốt lại biến thành như vậy.
Lý Ngọc không cần nàng nữa!
Cha mẹ vì hôn sự của nàng mà bị bắt vào tù.
Trong một đêm, nàng nhà tan người tán, không lẽ nàng hành động sai sao?
Diệp Mộ Liễu không có nhiều thời gian để suy nghĩ.
67 “Ta chỉ có thể bảo đảm với tiểu thư, lão gia và phu nhân ở trong ngục sẽ không chịu một chút khổ sở, còn cái khác, tiểu nhân không thể tự quyết định.
“Ngô thúc, cho ta gặp cha mẹ của ta, chỉ nhìn một lần sẽ rời đi, có được không?”
Nhìn Ngô thúc từ nhỏ đã đối đãi với mình như con gái ruột, chỉ cần cầu xin sẽ đồng ý, Diệp Mộ Liễu nhỏ giọng cầu xin, trong lòng có chút chờ mong.
68 Xuân Đào cẩn thận, kín đáo hỏi.
“Tiểu thư, cô gia có người khác sao?”
Diệp Mộ Liễu hiểu được ngụ ý của Xuân Đào. Nhưng Diệp gia đang ở thời khắc sống chết, “phu quân” của nàng, tên đầu sỏ gây nên mọi chuyện, lại không có một chút tung tích?
Nếu Xuân Đào tàn nhẫn hơn nữa, thậm chí nàng sẽ hỏi: “Tiểu thư, có phải cô gia không cần người nữa không?”
Nhưng rốt cuộc Xuân Đào vẫn là người thiện lương, vì nàng mà giữ lại chút tình cảm.
69 “Lời nói của Du đại nhân sai rồi, dân nữ luôn luôn tuân theo pháp luật, cha dân nữ ai cũng biết là quan thanh liêm ở huyện Thanh giang, chúng ta làm sao có thể coi rẻ hoàng quyền, bị coi là phạm pháp đây?”
“Sao… phải vậy không?”
Du Bạch nhún vai, cười không cho là đúng.
70 “Ta chỉ có thể bảo đảm với tiểu thư, lão gia và phu nhân ở trong ngục sẽ không chịu một chút khổ sở, còn cái khác, tiểu nhân không thể tự quyết định.
“Ngô thúc, cho ta gặp cha mẹ của ta, chỉ nhìn một lần sẽ rời đi, có được không?”
Nhìn Ngô thúc từ nhỏ đã đối đãi với mình như con gái ruột, chỉ cần cầu xin sẽ đồng ý, Diệp Mộ Liễu nhỏ giọng cầu xin, trong lòng có chút chờ mong.
71 Cho dù tiến cung, cũng bị phát hiện, cũng chỉ còn con đường chết.
Cho nên, nàng chỉ có thể cố gắng chứng minh mình vô tội, phải chứng minh với Du Bạch, không phải nàng kháng hôn mà là bọn hắn đoạt thê tử, người sai là bọn hắn mà không phải là nàng !
Hiện tại, nàng chỉ còn một con đường duy nhất có thể đi mà thôi…
“ Nói như Diệp tiểu thư, người sai là chúng ta sao ? ”
Như đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, đáy mắt Du Bạch lóe sáng, cười cười chuyển đề tài về phía nàng.
72 “Lời nói của Du đại nhân sai rồi, dân nữ luôn luôn tuân theo pháp luật, cha dân nữ ai cũng biết là quan thanh liêm ở huyện Thanh giang, chúng ta làm sao có thể coi rẻ hoàng quyền, bị coi là phạm pháp đây?”
“Sao… phải vậy không?”
Du Bạch nhún vai, cười không cho là đúng.
73 Nếu lời nói dối không có kẽ hở, như vậy thì nó có thể bị vạch trần bất cứ lúc nào.
Đến lúc đó, nàng không chỉ làm liên lụy tới cha mẹ, còn có cả Lý Ngọc nữa!
Trong nháy mắt, sự lựa chọn cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
74 Cho dù tiến cung, cũng bị phát hiện, cũng chỉ còn con đường chết.
Cho nên, nàng chỉ có thể cố gắng chứng minh mình vô tội, phải chứng minh với Du Bạch, không phải nàng kháng hôn mà là bọn hắn đoạt thê tử, người sai là bọn hắn mà không phải là nàng !
Hiện tại, nàng chỉ còn một con đường duy nhất có thể đi mà thôi…
“ Nói như Diệp tiểu thư, người sai là chúng ta sao ? ”
Như đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, đáy mắt Du Bạch lóe sáng, cười cười chuyển đề tài về phía nàng.
75 “Diệp tiểu thư, ta biết làm như vậy có chút lợi dụng người khác gặp khó khăn, nhưng mà điều kiện chúng ta đã nói, còn có đồng ý hay không là ở ngươi. ”
Nhún vai, nụ cười vô lại của Du Bạch có phần chướng mắt, chướng mắt làm cho Diệp Mộ Liễu hận không thể một cước đá hắn ra khỏi huyện Thanh giang.
76 Nếu lời nói dối không có kẽ hở, như vậy thì nó có thể bị vạch trần bất cứ lúc nào.
Đến lúc đó, nàng không chỉ làm liên lụy tới cha mẹ, còn có cả Lý Ngọc nữa!
Trong nháy mắt, sự lựa chọn cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
77 “Ta hiểu rõ. ”
Cúi đầu, cụp xuống hàng mi đen dài, che giấu sự bi thương trong mắt. Lần nữa ngẩng đầu, trong mắt Diệp Mộ Liễu chỉ còn lại sự kiên định thấy chết không sờn.
78 “Diệp tiểu thư, ta biết làm như vậy có chút lợi dụng người khác gặp khó khăn, nhưng mà điều kiện chúng ta đã nói, còn có đồng ý hay không là ở ngươi. ”
Nhún vai, nụ cười vô lại của Du Bạch có phần chướng mắt, chướng mắt làm cho Diệp Mộ Liễu hận không thể một cước đá hắn ra khỏi huyện Thanh giang.
79 Gió rất nhẹ, bầu trời cực kì xanh. Nam tử toàn thân áo xanh có vài phần cô đơn. Rũ mắt, lườm nam tử áo đen bên cạnh, trầm giọng hỏi:
“Nàng đã trở về sao?”
Nam tử áo đen khom người, cung kính đáp:
“Bẩm Hoàng thượng, Mộ Liễu cô nương mua rất nhiều đồ ăn, lại đến tiệm thuốc một chuyến, hiện tại đã trở về.
80 “Ta hiểu rõ. ”
Cúi đầu, cụp xuống hàng mi đen dài, che giấu sự bi thương trong mắt. Lần nữa ngẩng đầu, trong mắt Diệp Mộ Liễu chỉ còn lại sự kiên định thấy chết không sờn.