101 Edit : babynhox. "Ưm. . . " Khi làn da của Viên Cổn Cổn tiếp xúc vỗ về chơi đùa của anh, không tự chủ được kêu ra tiếng, tuy chỉ là một âm đơn nhưng cũng đủ làm cho người ta mất hết lý trí.
102 "Nhưng nếu cha biết nhất định sẽ đánh tôi, trên TV đều diễn như vậy. " Viên Cổn Cổn nghiêm túc nhìn Hắc Viêm Triệt bằng vẻ mặt tôi có căn cứ. "Tôi vốn cho rằng từ nhỏ em bị cha mẹ dùng gạch lớn đánh cho nên mới ngu ngốc như vậy, thì ra là trời sinh.
103 "Đương nhiên nhớ, cha là cha của con mà. " Viên Cổn Cổn nhảy từ trên đùi Na Tịch Thịnh Duệ xuống, vui vẻ nhích tới bên cạnh ông, ôm cổ ông cọ xát làm nũng.
104 Na Tịch Thịnh Duệ cười nhẹ lắc đầu nhẹ giọng nói "Em ăn đi. "Viên Cổn Cổn lại múc một cái kem hình cầu nhỏ, nhúng nhúng, đúc tới bên miệng anh ta "Anh ăn đi, một mình em ăn không có hứng.
105 Na Tịch Thịnh Duệ nhìn cô, trong mắt sắc bén là bất lực chưa từng có. Viên Cổn Cổn vươn tay lau nước mắt của anh, nhỏ giọng đến "Đừng như vậy. . . "Na Tịch Thịnh Duệ bắt lấy tay cô, nhắm mắt lại hôn nhẹ vào lòng bàn tay cô, "Cổn Cổn, thật xin lỗi.
106 Hắc Viêm Triệt nhìn vết hồng và dấu răng trải rộng ở trước ngực cô, trên người còn có dấu tay nông sâu không giống nhau, kéo khóe miệng lên, vươn tay xoa chỗ mềm mại của cô, lạnh nhạt nói "Thật kịch liệt, thì ra em thích loại nhịp điệu này.
107 Hắc Viêm Triệt nhíu mày nhìn bà một lúc lâu, xoay người đi ra ngoài. 20 phút đồng sau, bác sĩ nữ đem thùng dụng cụ đi ra. Hắc Viêm Triệt nhìn bà, không nói gì.
108 Phía bên kia im lặng một chút, sau đó truyền đến giọng nói lạnh lùng, là Hắc Viêm Triệt lạnh nhạt quen thuộc, "Chờ tôi trở lại rồi nói. ""Vậy khi nào ngài trở về? Cổn Cổn rất khác thường, tôi sợ.
109 Hắc Viêm Triệt đúc cô ăn từng muỗng từng muỗng, cho đến khi chén thấy đáy, lấy khăn giấy lau miệng cho cô lạnh lùng mở miệng đến, "Đi ngâm thuốc. "Viên Cổn Cổn ngẩn người, dùng sức lắc lắc đầu.
110 "Lạnh sao?" Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt hỏi. "Ừm. . . " Yếu ớt trả lời. "Lạnh đến ra mồ hôi?" Hắc Viêm Triệt tiếp tục hỏi. Viên Cổn Cổn ngẩn người, một lúc sau mới nghĩ ra một lý do, nhỏ giọng nói, "Là mồ hôi lạnh.
111 Ban đêm, Hắc Viêm Triệt mở cửa phòng, đi vào phòng. Viên Cổn Cổn nghe thấy tiếng quay đầu nhìn anh, xuống giường nhẹ giọng hỏi "Muốn tắm không?"Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt ừ một tiếng, đi vào phòng tắm.
112 Hắc Viêm Triệt nhìn cô, không nói gì. Viên Cổn Cổn quay lưng lại, cuộn mình lại khóc thút thít. Một lúc sau, cô cảm giác nhận anh xuống giường, có thể là muốn phá cửa đi ra ngoài, nhưng đợi một lúc lâu cũng không nghe thấy tiếng vang lớn, ngược lại lại cảm nhận được có vật nặng gì đó nhảy lên giường, còn vươn tay đẩy nhẹ lưng của cô, Viên Cổn Cổn giật giật, giận dỗi không xoay người, lại bị đẩy đẩy tiếp, cô không không được quay đầu nói "Anh tránh ra.
113 "Triệt. . . " Mang theo tiếng khóc nức nở gọi khẽ, làm rối loạn trái tim của người khác, cho dù là ai cũng không thể chống lại sức hấp dẫn mê người này.
114 "Bởi vì các chị ấy nói hung thủ thích tìm những chị gái xinh đẹp để ra tay, cho nên em không sợ, hơn nữa em còn có anh mà. " Viên Cổn Cổn vừa ăn vừa nói, không có chút sợ hãi nào.
115 "Đừng. . . Đừng. . . " Viên Cổn Cổn nhắm mắt lại, hai tay không ý thức vung vẫy. Hắc Viêm Triệt bắt lấy tay cô, ôm cô vào trong ngực, an ủi vỗ nhẹ sống lưng cô, từ ngày đó đã qua 7 ngày, bây giờ máu của anh chỉ làm cho cô mê man 3 ngày, từ sau khi cô tỉnh lại vẫn luôn không vui, vừa có một gió thổi cỏ lay thì thần kinh liền căng thẳng, lúc ngủ còn gặp ác mộng, trạng thái như vậy đã liên tục 4 ngày, nếu còn như vậy thì thần kinh của cô có thể bị yếu kém, nhẹ nhàng vuốt ve mặt của cô, từ nhỏ cô đã được bảo vệ dưới cánh chim của cha mẹ, làm sao có thể không sợ.
116 "Anh không sao chứ?" Viên Cổn Cổn vươn tay xoa nhẹ trên trán của anh, lo lắng hỏi. "Không có gì. " Hắc Viêm Triệt kéo tay cô xuống nắm chặt vào lòng bàn tay.
117 Lúc Viên Cổn Cổn thức dậy thì Hắc Viêm Triệt đã đi mất, gãi gãi đầu nhìn căn phòng trống rỗng, có chút mất mác, đứng dậy rửa mặt xong thì đi xuống phòng ăn dưới lầu.
118 Á Tư ngẩng đầu nhìn anh, mấp máy môi mỏng, không nói gì. "Người chết không có đầu, tim cũng không mất, anh nói, là bị hung thủ ăn hay là bán?" Hắc Viêm Triệt buông hình chụp và tài liệu xuống, chống lại ánh mắt của anh taÁ Tư nuốt nuốt nước miếng, sắc mặt hơi tệ.
119 Toàn bộ đám động vật đều thức thời trượt xuống khỏi người cô, chạy vào trong phòng. Viên Cổn Cổn thấy anh, vội vàng đứng dậy không vui nói, "Anh gạt em, anh đã nói sẽ về sớm một chút.
120 Chờ sau khi cô rời khỏi Hắc Viêm Triệt mới nhớ tới, trong phòng trong có toilet, cáu kỉnh cào bới tóc, đánh một quyền lên trên bàn, con bé ú chết tiệt, anh muốn cưới cô mà cô lại dám nói không gả, thiếu dạy dỗ.