161 Hắc Viêm Triệt nhìn cô muốn nói lại thôi, đợi đáp án của cô. "Nếu. . . Nếu không tiện liền thôi. " Viên Cổn Cổn buông tay anh ra, hơi xấu hổ muốn chạy trốn.
162 Viên Cổn Cổn nước mắt lưng tròng nhìn các cô, gằn từng tiếng nói "Rốt cuộc là tôi đã làm mất lòng các chị ở chỗ nào, các chị phải nói lặp đi lặp lại nhiều lần ở sau lưng tôi như vậy?" Đủ, cô chịu đủ rồi, cho dù cô và anh khác nhau một trời một vực, vậy cũng là chuyện giữa bọn họ, vì sao cô phải chịu được những người này sỉ nhục như vậy.
163 Nhà lớn họ Hắc. Hắc Viêm Triệt đờ đẫn bước vào cửa nhà, nhìn quản gia Bạch nhàn nhạt hỏi "Viên Cổn Cổn từng trở về sao?""Từng trở về, nói là lấy tài liệu thiếu gia bỏ quên, sao vậy thiếu gia?" Quản gia Bạch nhíu mày nhìn bộ dáng khác thường của anh.
164 "Ưm. . . Em. . . " Viên Cổn Cổn cúi đầu ấp úng. "Được rồi, tạm thời không nói chuyện này, nói với anh em đang ở đâu?" Na Tịch Thịnh Duệ ngồi trên xe, không biết cảm giác sâu trong đáy lòng là lo lắng hay là vui vẻ.
165 "Dạ. " Hắc Viêm Triệt nhìn ông, đối với người cha vợ này thì anh luôn kính trọng. "Nói đi. " Viên Tịnh Lưu nhìn nhìn anh, rót nước ấm vào ấm tử sa một lần nửa.
166 "Vậy nếu cậu ta không tỉnh ra thì sao? Cổn Cổn phải làm sao bây giờ?" Bàng Đô Đô nghĩ nghĩ, hơi lo lắng nói. "Vậy thì xem ý trời, con cháu đều có phúc của con cháu, em nghĩ nhiều cũng chẳng giúp được gì.
167 Na Tịch Thịnh Duệ yêu thương hôn lên cái trán của cô, ôm cô vào trong ngực, nhắm mắt lại lẳng lặng hưởng thụ giây phút hạnh phúc làm cho người ta mơ màng này, hạnh phúc rất tốt đẹp, cho nên dễ dàng vỡ tan, nhưng ít nhất anh có thể có cơ hội nắm bắt thời gian.
168 1 năm sau. "A. . . Hách Hách không thể. " Một tiếng gọi duyên dáng từ miệng cô gái thon thả tóc dài đến mông phát ra, ánh mắt cô tươi đẹp động lòng người, mũi cô vểnh cao đáng yêu, môi mềm mại, hồng hào, mà lông mày lại mang theo u buồn, đáng thương tội nghiệp, giờ phút này cô khẩn trương nhìn đứa trẻ nằm ở trên giường, Ách.
169 Na Tịch Thịnh Duệ cảm nhận được cô cứng ngắc, âm thầm kiềm nén khát vọng ở đáy lòng, dè dặt cẩn trọng vuốt ve thân thể của cô. Na Tịch Liễm Diễm cắn môi, hai tay gắt gao nắm chặt drap giường bên cạnh ép buộc chính mình không thể từ chối, nhưng khi bàn tay to của Na Tịch Thịnh Duệ phủ lên ngực vì sinh con mà đầy đặn hơn của cô, một giọt nước trượt khỏi khóe mắt cô rơi xuống ở trên gối.
170 "Xí! Ai muốn quản cái con báo con phụ tình kia, em chỉ đau lòng cho Cổn Cổn, em phải mau đến xem rốt cuộc bây giờ bạn ấy sống có tốt không, em phải biết được lúc trước đã xảy ra chuyện gì.
171 "Đến đây, nhào nặn đất sét lặp lại như vậy, mục đích là để đất sét cứng mềm đồng đều, loại bỏ bọt khí, cái này gọi là luyện đất. " Long Tịch Bảo mặc tạp dề ra sức nhào nặn đất sét trên thớt gỗ, làm mẫu cho Na Tịch Liễm Diễm xem.
172 Long Tịch Bảo cắn môi, trong lòng đang đánh nhau. "Tịch Nhi, em chỉ nhìn thấy Triệt tuyệt tình, nhưng em không biết ở phía sau tuyệt tình như vậy ẩn chứa bao nhiêu đau khổ, nếu không thấy em nữa, anh và Hiên sẽ điên mất.
173 Long Tịch Bảo có một loại xúc động muốn đập đầu, nói dối sứt sẹo như vậy mà cô lại không hề nghi ngờ, cứ như vậy mà tin toàn bộ. "Sao vậy Bảo Bảo?" Na Tịch Liễm Diễm ngây ngốc nhìn vẻ mặt cứng ngắc của Long Tịch Bảo.
174 Thời gian qua rất mau, chỉ chớp mắt lại một nămNewyork"Liễm Liễm, tiểu Hách Hách đang ngủ sao?" Nêu câu hỏi chính là một cô gái, một cô gái xinh đẹp tóc dài đến chân.
175 Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn cô, đi đến trước mặt Na Tịch Liễm Diễm, nhỏ giọng kêu "Cổn Cổn. . . "Na Tịch Liễm Diễm sửng sốt, lập tức cắn chặt môi dưới, bộ dáng muốn khóc, ủy khuất dựa vào bên người Long Tịch Bảo, "Bảo Bảo, anh ta mắng chửi người.
176 Long Tịch Bảo nhìn anh ta, lại nhìn hướng phòng trong, hơi cảm thấy áy náy meo meo nói "Cổn Cổn sẽ không có chuyện gì chứ, anh xem bộ mặt Hắc ác ma dữ tợn như vậy.
177 "Hắc tiên sinh, mời anh buông vợ của tôi ra, anh đã dọa cô ấy rồi. " Na Tịch Thịnh Duệ đi lên phía trước giữ chặt tay Na Tịch Liễm Diễm, giọng lạnh như băng.
178 Hắc Viêm Triệt nắm chặt hai đấm, đứng dậy đi tới phía trước. "Thịnh Duệ, đừng trách cha nuôi, nếu con thật sự yêu Cổn Cổn thì nên hiểu rõ tính toán của cha.
179 Viên Cổn Cổn nhìn nhìn ông, không nói gì. Viên Tịnh Lưu đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ của cô. Ban đêm. Na Tịch Thịnh Duệ ôm Na Tịch Hách có vẻ mặt khó chịu nhẹ nhàng gõ cửa phòng Viên Cổn Cổn.
180 Lúc Hắc Viêm Triệt xuống lầu thì Na Tịch Thịnh Duệ đã ngồi ở trên ghế sô pha chờ anh rồi. "Có phải tôi nên bội phục lá gan của anh không, bây giờ còn dám tới tìm tôi.