121 Viên Cổn Cổn cúi đầu nhắm mắt lại, không nói gì, bên tai truyền đến đối thoại tiếng Pháp của cô gái và Tề Tu, sau đó không lâu, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, theo bản năng Viên Cổn Cổn mở to mắt nhìn lên trên giường.
122 Phòng ngủ chính nhà họ Hắc. "Cổn Cổn, Cổn Cổn của dì đâu?" Giọng nữ dễ nghe truyền đến, nghe qua rất sốt ruột. Hắc Viêm Triệt nhìn mẹ ruột của mình, không nói gì.
123 “không gả?” Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm, rất rõ ràng là đã hết kiên nhẫn. Viên Cổn Cổn nhìn anh, không nói gì. “Vậy được, em trở về phòng dọn dẹp đồ đạc, anh gọi Nhã Tư đưa em về nhà.
124 Hắc Viêm Triệt nhìn ảnh cưới to treo trên tường, không nói gì. Sau khi Viên Cổn Cổn bỏ khăn ướt vào phòng tắm xong thì sấy tóc cho Hắc Viêm Triệt. một lúc sau, cất máy sấy tóc, tiếp tục nằm sấp ở trên giường xem ảnh cưới.
125 "Anh Duệ, anh trở về có được không, van xin anh, hu hu. . . Trở về. . . " Viên Cổn Cổn ôm chặt thân thể mình khóc thì thào. "Được, chờ anh tìm được người có thể thay thế em, anh sẽ trở lại, dẫn cô ấy cùng trở về gặp em.
126 "Viên tiểu thư còn chưa chải tóc xong. " Cô gái kia lắc lắc đầu. "Không cần chải, cứ như vậy. ""Như vậy thì đã xong rồi. " Cô gái kia cười nói. "Ừ. " Hắc Viêm Triệt dắt tay Viên Cổn Cổn đi ra ngoài.
127 "Then,YANHE HEI,do you take GUN GUN YUAN to be your lawful,wedded wife?" (Tốt, Hắc Viêm Triệt, ngài có đồng ý cưới Viên Cổn Cổn làm vợ hợp pháp của ngài không? )Nghe đến đó, Viên Cổn Cổn không khỏi bật cười, GUN GUN YUAN, Cổn Cổn Viên.
128 Hắc Viêm Triệt bế cô lên nhẹ nhàng đặt ở trên giường, nhàn nhạt nói, "Là rất không bình thường. ""Hả?" Viên Cổn Cổn ngơ ngác nhìn anh, phát ra tiếng mơ hồ.
129 Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, khuôn mặt đỏ rực. Hắc Viêm Triệt vươn tay lau nước mắt cô, hôn lên mặt co, "Vậy một lần nửa. "Viên Cổn Cổn ngẩn người, lập tức lắc đầu đẩy anh ra.
130 “Còn không ăn?” Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nhìn cô một cái. Viên Cổn Cổn vội vàng kẹp một viên thịt nhét vào trong miệng. Hắc Viêm Triệt ngồi xuống cạnh cô, cầm lấy chén đũa khác cũng bắt đầu ăn.
131 "A. . . Thả em xuống. . . Mẹ cứu mạng. . . " Viên Cổn Cổn lớn tiếng hô, cho đến lúc 'rầm' một tiếng cửa đóng lại, liền ngăn cách tiếng cầu cứu của cô ở trong cửa.
132 Quản gia Bạch ho nhẹ hai tiếng, nghiêm mặt nói "Đáng đánh, xem con còn dám uống thuốc lung tung nửa hay không? Không nghe lời. "Nghe vậy, Viên Cổn Cổn khóc càng uất ức hơn.
133 Viên Cổn Cổn ngẩn người, thành thật lắc đầu. Hắc Viêm Triệt trừng mắt nhìn cô, cố gắng khống chế bản thân không đánh cô một trận nửa. "Em. . . Em thật sự không biết.
134 Hôm sau, giữa trưa 12 giờ 46 phút, Viên Cổn Cổn lười biếng nằm ở trên cỏ ngoài vườn hoa, bên cạnh là một đoàn quân động vật. Á Tư đứng ở một bên, khóe miệng vẫn treo ý tao nhã ý cười tao nhã như bình thường.
135 "Là thế này, Viên tiên sinh, phải nói là Viên Tịnh Lưu tiên sinh muốn người và Viên Cổn Cổn tiểu thư đi cùng tôi đến một chỗ, ngài ấy có ngạc nhiên vui mừng cho hai người.
136 Long Tịch Bảo đồng tình nhìn Viên Cổn Cổn, vẻ mặt sao cậu có thể rơi vào trong hố lửa, Viên Cổn Cổn dùng lại vẻ mặt một lời khó nói hết nhìn Long Tịch Bảo, sau đó hai người lắc lắc đầu, thở dài "Ai.
137 Long Tịch Bảo nhìn Hắc Viêm Triệt bằng vẻ mặt sùng bái, tiểu cơm nắm? Không ngờ đấy anh Hắc, anh đúng là một cao thủ đặt tên riêng, rất thích hơi, lại rất đáng yêu, siêu cấp xứng với Viên Cổn Cổn.
138 Hắc Viêm Triệt tiếp tục vung roi dài trên tay, hai tay của Á Tư đã nắm thành quyền, ngay cả khớp ngón tay cũng hơi hơi trắng bệch, đau đớn khiến ồ hôi lạnh của anh ta chảy ròng, lại cắn chặt răng không phát ra tiếng gì.
139 "Còn biết sợ?" Hắc Viêm Triệt ôm lấy nàng cô đi đến cạnh giường ngồi xuống. "Đương nhiên sợ, anh không có ở bên cạnh đương nhiên là em sợ. " Viên Cổn Cổn không ngừng cọ xát lên người anh, giống như con mèo nhỏ làm nũng.
140 Viên Cổn Cổn mở to đôi mắt to tròn, có chút ai oán nói "Ông trời vì mình mà rơi nước mắt. . . "Long Tịch Bảo cười ra tiếng, nói lớn "Làm ơn, trời mưa không phải là ông trời khóc, mà là đi tiểu.