81 Đã tự bởi đội ngũ Viên Cổn Cổn nhìn nhìn anh, ngậm miệng lại, tập trung mát xa cho anh. 30 phút sau, Viên Cổn Cổn xả sạch tóc cho anh, dùng khăn lông lau tóc ướt cho anh, sau đó vui vui vẻ vẻ sấy tóc cho anh.
82 Viên Cổn Cổn tự nhiên ngồi vào trên đùi anh, meo meo "Thư ký không phải chỉ có một sao?""Em quy định ?" Hắc Viêm Triệt nâng cằm của cô lên, xem kỹ gò má bị thương của cô.
83 Đã tự bởi đội ngũ. O r g"Đừng để tôi nói lần thứ hai. " Hắc Viêm Triệt không trả lời câu hỏi của cô, chỉ lạnh lùng cảnh cáo. "Nhưng mà. . . . . . Rất lãng phí.
84 Đã tử bởi 12 giờ trưa, Viên Cổn Cổn bỏ bút máy trong tay xuống, chạy đến trước mặt Hắc Viêm Triệt kéo lấy tay áo của anh, đôi mắt trong suốt nhìn anh chằm chằm mà không nói chuyện.
85 Edit : babynhox"Cổn Cổn, anh sẽ xây dựng một vương quốc chỉ thuộc về em, không dựa vào sức mạnh của bất cứ ai, chỉ dựa vào chính mình, em có đồng ý làm hoàng hậu trong vương quốc đó không?" Na Tịch Thịnh Duệ nhìn cô, đôi mắt sắc bén giống như viên đá đen khóa chặt ánh mắt của cô.
86 Viên Cổn Cổn như lấy được đặc xá lớn đứng dậy đi đến trước mặt anh ta, theo thói quen muốn cong người hôn tạm biệt ở trên mặt anh ta, nhưng đột nhiên nhớ tới miệng lưỡi giao nhau lúc nảy thì cương cứng ngay tại chỗ, hơi xấu hổ meo meo "Anh Duệ em đi đây, anh đừng làm việc nhiều quá.
87 Hắc Viêm Triệt kéo khóe miệng châm chọc, "Em đi đi, tôi dẫn em đi. "Viên Cổn Cổn nhìn anh, khóc đến không thở nổi. Hắc Viêm Triệt xuống khỏi người cô, kéo cô lên liền dẫn cô ra bên ngoài, Viên Cổn Cổn sợ tới mức khóc thét lên "Tôi.
88 "Em nói cái gì?" Hắc Viêm Triệt không vui véo một cái ở trên mông cô. "Đều tại anh, đều tại anh làm hại, hu hu. . . " Viên Cổn Cổn khóc nói lại những lời này.
89 Sau đó, trong phòng sách truyền ra tiếng đồ vật bị vỡ, nửa tiếng sau, Hắc Viêm Triệt tinh thần sảng khoái đi ra ngoài, cuối cùng thì tức giận tích tụ ở trong lòng cũng được giải tỏa ra theo 'vận động' kia.
90 "Nhưng anh ấy là anh trai của tôi mà, tuy không phải ruột thịt nhưng từ nhỏ đến lớn trong lòng tôi anh ấy chính là một người anh trai tuyệt vời, dịu dàng, quan tâm, yêu thương tôi, từ trước đến giờ chưa từng nổi giận với tôi, tóm lại chính là tốt với tôi đến không thể tốt hơn, nhưng đột nhiên hôm nay anh ấy nói muốn cưới tôi, tôi cảm thấy rất kỳ lạ.
91 12 giờ trưa, Viên Cổn Cổn chuyển tài liệu xong thì vui vẻ cầm một hộp chocolate đóng gói khéo léo vừa đi vừa ăn, thấy người quen còn rộng rãi chia cho bọn họ, dọc đường cứ cười cười nhốn nháo thong thả đi về văn phòng, sau khi tiếp xúc cái nhìn lạnh lùng của Hắc Viêm Triệt, mới phản ứng kịp giấu cái hộp trên tay ra sau lưng, nhưng đã quá chậm rồi.
92 Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn, không nhận. Khấu Lê Lạc đặt nó ở trên bàn, kéo ra tươi cười dịu dàng, "Nó là của con. "Hắc Viêm Triệt giật giật khóe miệng châm chọc, vẻ mặt khinh thường, "Từ trước đến giờ con đều không muốn.
93 "Không. . . Tôi muốn ăn. . . " Viên Cổn Cổn lẩm bẩm nỉ non. "Ngủ trước, lát nửa sẽ gọi em. " Hắc Viêm Triệt vỗ nhẹ sống lưng của cô, giọng điệu dịu dàng trăm năm khó gặp.
94 "Thiếu gia. . . A. . . Triệt. . . Đừng véo tôi. " Viên Cổn Cổn vươn tay xoa xoa cái mông bị véo, oán giận meo meo. "Gọi sai lần nữa xem. ” Hắc Viêm Triệt không vui lạnh giọng nói.
95 "Ăn cơm. " Hắc Viêm Triệt nhét đũa vào trong tay cô. "Bánh quẩy! Há cảo! Bánh bao hấp! Vú Bạch thật tốt, đều là món con thích ăn. " Viên Cổn Cổn vui vẻ cầm chiếc đũa bắt đầu ăn, dường như ủy khuất và nước mắt lúc nảy đều là người khác nhìn nhầm, căn bản là chưa từng tồn tại.
96 Viên Cổn Cổn nhìn cảnh tượng trước mắt, xung quanh trần nhà trang trí đèn thủy tinh lóng lánh xa xỉ, làm ỗi người ở đây đều rất nổi bật lộng lẫy. . . Bày trí lộng lẫy xa xỉ cũng không làm mất vẻ tao nhã, người đẹp và sâm banh, tây trang lịch thiệp, người pha chế rượu chuyên nghiệp, bồi bàn lễ phép, không thể nghi ngờ đây là một buổi tiệc của giới thượng lưu.
97 "Bái bai Khanh Khanh, mình đi đây. " Viên Cổn Cổn ngoan ngoãn vẫy vẫy tay với Lạc Khanh Khanh, vẫn bộ dáng cười ngọt ngào. "Bái bái. " Lạc Khanh Khanh cũng cười vẫy tay, nhìn theo bọn họ rời đi, nhìn ánh mắt chăm chú xung quanh, bình tĩnh tự nhiên đi tới khu đồ ăn, mỉm cười thoải mái, lộ ra phong thái gia đình danh giá, mà cô gái có khuôn mặt đầy máu đang nằm trên đất kia, không ai dám đến hỏi thăm cô ta, sợ làm mất lòng Hắc Viêm Triệt.
98 "Khóc cái gì mà khóc? Tôi ngược đãi em?" Hắc Viêm Triệt nhíu mày, giọng điệu lạnh như băng. "Thật xin lỗi. . . " Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, lặp lại lời nói vừa nảy.
99 Viên Cổn Cổn sờ sờ mặt mình, nhỏ giọng meo meo, "Thiếu gia, thật xin lỗi, anh bảo vệ tôi mà tôi còn cáu kỉnh với anh, tôi biết là tôi không đúng, làm anh mất mặt, nhưng nếu xảy ra một lần nửa tôi cũng sẽ làm như vậy, tuy rất không biết lượng sức mình nhưng mà Khanh Khanh là bạn của tôi, hơn nửa đã từng cứu tôi, tôi nhất định sẽ không thờ ơ đứng nhìn, mẹ tôi từng nói, làm người phải biết báo ơn, cho nên tôi muốn nói.
100 Viên Cổn Cổn ngẩng đầu nhìn Hắc Viêm Triệt, nhỏ giọng meo meo, "Thiếu gia thật xin lỗi, hại anh bị scandal rồi. ""Ăn cơm. " Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt nói, vẻ mặt bình tĩnh.