1481 Hắn không nói rõ, lại hoài nghi Hoàng đế bức bách hoàng hậu thoái vị, liên tiếp giết chết hai vị hoàng tử. Tô Mạt ở bên cạnh lẳng lặng nghe, thần tử giống như Tả Minh Thụy, không mang lòng đầy căm phẫn tới chỉ trích hoàng đế bức tử hoàng hậu, tàn sát ruột thịt, giết hại thần tử trung thành với tiên hoàng, hắn vẫn bất động thanh sắc trần thuật lại nhưng đủ để trong lòng hoàng đế đau như bị lăng trì.
1482 con thú khi bị dồn đến đường cùng sẽ quay lại chiến đấu hết mình. Sắc mặt Tả Minh Thụy liền biến sắc, hừ nói: “Một tiểu nữ như ngươi thì biết cái gì, còn không đi theo Bệ Hạ dưỡng già đi.
1483 Tô Mạt lắc đầu một cái, “Trừ phi là Tề Vương, nếu không người khác cũng không thể trong lúc bị bao vây như vậy có thể biết tiến lùi, Bệ Hạ quá coi trọng thần rồi.
1484 Có những điều hoàng đế có thể làm, nhưng sự đa nghi làm hắn trở nên bảo thủ, sẽ khiến hắn bỏ lỡ nhiều điều. Những thứ này đủ để nửa đời sau hắn sẽ tỉnh ngộ.
1485 Tô Mạt cười lạnh, kẻ ngu mới không đoán được, nàng có thể ngang nhiên ra vào, Vu Hận Sinh không hứa hẹn gì với nàng, nàng có thể đắc ý như vậy sao?“Chúc mừng Lương đễ, trước là Thái tử, sau là Vu Hận Sinh, thật là trường xuân bất bại mà.
1486 Mặc dù hôm nay Tả Minh Thụy chạm tay vào có thể bỏng, tay cầm trọng binh, có thể đối kháng với triều đình, nhưng Tả phủ vẫn khiêm tốn như cũ, không hề ương ngạch.
1487 Nàng nói tiếp: “Huống chi ta cảm thấy Tả đại nhân cùng Thân đại nhân, hai vị đều có học thức uyên thâm, là nhân vật quan trọng củ triều đình, chắc là sẽ không cãi nhau như dân thường đâu nhỉ?”Nói xong, nàng nghiêng đầu nhìn về phía Tả Minh Thụy, lão đầu này dám nhốt mình, mặc dù mình đã có chuẩn bị, nhưng hắn không nể tình như vậy thật phiền phức.
1488 Đối với một người đàn ông, những chuyện làm hắn mất hết mặt mũi chính là nỗi đau của hắn và là điều kiêng kị của người đó. Diệp Tri Vân từ một đại hiệp biến thành thái giám sinh tồn trong cung cấm, nói thống khổ và sự giãy giụa của hắn không phải ai cũng có thể hiểu.
1489 Hắn đưa mắt nhìn Tô Mạt, một tiểu nha đầu mười mấy tuổi, khuôn mặt cũng được tính là xinh đẹp nhưng vẫn nhiều nét trẻ con, khiến người khác không đề phòng tới.
1490 Quả thật, hoàng đế không phải là một nam nhân quang minh chính đại, không phải người chồng tốt, không phải người cha tốt, nhưng không thể không thừa nhận, nếu xét việc trị nước hắn là hoàng đế tốt.
1491 Nàng không muốn Tĩnh thiếu gia, gia đình của nàng phải chịu bất cứ tổn thương gì, nàng sẽ không trực tiếp đối đầu với địch khi chưa chắc chắn, không đáng giá.
1492 Tô Mạt cảm thấy cha mình đang chìm đắm trong đau thương, nàng cười lên, an ủi ông: “Cha, hôm nay là ngày vui, người khóc cái gì? Con rất nhớ mọi người, mau đến gặp tổ mẫu.
1493 “Mạt Nhi, may nhờ có vạn hoa đồng của con. ” Lão phu nhân từ trong áo ngủ bằng gấm lấy vạn hoa đồng ra, phía trên được khảm ngọc thạch, nhìn ra được là bà quý trọng nó đến mức nào.
1494 Hoàng Phủ Cẩn đi một vòng, hỏi mấy tiểu nha hoàn, đều nói là ở trong tiểu viện của Tô Việt, đi thăm Tần Nguyên Quân. Tần Nguyên Quân bị ngân châm phong huyệt, lúc tỉnh lúc không, tinh thần ngày càng kém, có lúc sẽ không nhận ra người khác, nhưng những lúc hắn thanh tịnh, cũng rất lạc quan, không có nửa điểm sợ chết mà sa sút tinh thần.
1495 Diệp Tri Vân từng ép hỏi hắn, giang sơn và mỹ nhân, hắn chọn cái nào. Theo hắn, hai thứ này không thể đem ra so sánh, có thể với phụ hoàng, nam nhân quan trọng nhất là hoài bão, thiên hạ có thể giúp hắn thực hiện được hoài bão của mình, khi phải lựa chọn giữa tình yêu cũng dã tâm, hắn đã chọn dã tâm.
1496 Hiện giờ Tả Minh Thụy nắm giữ một vị trí quan trọng trong cung, mà Diệp Tri Vân và Nhạc Thiếu Sâm nắm giữ phần lớn trong kinh thành, ngoài ra những quan viên vẫn làm việc như trước, hoàng đế bệnh đã lâu, rất nhiều chuyện quan trọng đều do mấy vị quan nội các bàn bạc với nhau rồi đưa ra quyết định, cũng không có hiện tượng rối loạn.
1497 Sau này, dần xuất hiện các thủ lĩnh, sau đó đề cử ra một quân vương, cứ thế kéo dài, biến thành cái họ bây giờ. Bọn họ và trung nguyên từ trước tới nay không có qua lại với nhau, hơn nữa tính khí của những người đó rất dã man, vô cùng kiêu ngạo, mấy trăm năm trước vẫn còn ăn tươi nuốt sống.
1498 Tả Nghi Lan khinh bỉ nhìn hắn một cái, “Điện hạ đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa đi. ”Đừng nói phụ thân không có tính toán đó, cho dù có, thế gian này có mấy người đấu với Tề vương mà chắc chắn sẽ dành được chiến thắng.
1499 Mấy tên thị vệ xông vào, mặc dù bọn họ là thị vệ được Tín vương nuôi từ nhỏ, nhưng cũng không dám tùy tiện chạm vào vương phi, huống chi là …. Hoàng Phủ Tuyên giận quá hóa cười, “Phế vật, tất cả đều là phế vật.
1500 Hoàng Phủ Tuyên không thể tin nhìn nàng, ngón tay run run chỉ vào nàng, “Ngươi, ngươi …. ”. Hắn chỉ còn cảm thấy máu trong người đang cuộn trào. Vu Hận Sinh châm chọc nói: “Hoàng Phủ Tuyên, ngươi cũng là hoàng tử, dĩ nhiên không chấp nhận như thế.
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không
Số chương: 34