1521 Hai người đang đánh nhau với Vu Hận Sinh đều quay đầu nhìn Hoàng Phủ Cẩn, không ngờ rằng Hoàng Phủ Cẩn trúng kịch độc lại không có việc gì, cả hai đều kinh ngạc, dù vậy Diệp Tri Vân vẫn lo lắng hỏi, bởi vì ông biết, với công lực hiện tại của Hoàng Phủ Cẩn, không thể không trúng ít độc nào, dù có thể khống chế được độc tính phát tác nhưng không thể hoàn toàn không bị thương được.
1522 Những ký ức của hắn về hoàng hậu và Thục phi vô cùng mờ nhạt, kể cả Thục phi là mẫu thân trên danh nghĩa của hắn, nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó, không thể gần gũi với hắn.
1523 “Phụ hoàng, xin người không cần cố chấp như vậy!” Mặc dù cả một đêm không ngủ, nhưng tinh thần của Hoàng Phủ Cẩn vẫn rất tốt. Hoàng đế lạnh lùng nhìn hắn, nếu không phải sợ làm hỏng địa cung thì tại sao ông phải đợi bên ngoài? Ông đã sớm cho người dùng tên bắn chết bọn họ!Ông phất tay ra hiệu cho binh lính thi hành mệnh lệnh như cũ, Diệp Tri Vân cười ha ha, không hề sợ hãi, “Đến ngày hôm nay, cũng nên kết thúc chuyện cũ.
1524 Ông thậm chí đã có ý định muốn để cho Hoàng Phủ Cẩn kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, ông trầm giọng nói: “Ngươi có biết trẫm rất hy vọng vào ngươi không?”Hoàng Phủ Giới vội vàng hô lên: “Nhị ca, huynh không thể đối xử với phụ hoàng như vậy.
1525 Nhưng vào lúc này, Hoàng Phủ Cẩn lại muốn rời đi. Không cho ông có cơ hội cơ hội nói lời xin lỗi, một cơ hội để xin tha thứ cũng không có. Hoàng Phủ Cẩn không suy nghĩ gì thêm, trực tiếp ngăn ông ngoài tâm của mình, “Bệ Hạ, những lời nói này ngài nên nói cùng mẫu thân thì hơn.
1526 Sau khi ăn uống no say Diệp Tri Vân muốn trở về vương phủ, trước khi đi ông nhìn Tiêu Vũ Lâu và nói: “Ngươi hãy sớm rời kinh thành đi. ”Tiêu Vũ Lâu hành lễ với ông, Diệp Tri Vân khoát tay một cái, cũng không nói gì nhiều, dẫn theo Lưu Vân và Lưu Hỏa rời đi.
1527 Tô Nhân Vũ và Tần đại nhân đến thư phòng nói chuyện, còn lão phu nhân dẫn theo chúng nữ quyến đến viện của bà, Tô Việt và Tô Mạt phụ trách nhiệm vụ tiếp đón những tiểu thư công tử đến chúc mừng.
1528 Tô Mạt bật cười: “Để họ tâm sự với nhau đi. ”Tô Hinh Nhi chọc nàng một cái, cười nói: “Không sao, muội cũng có người để tâm sự kìa. ” Nói xong nhìn sang một bên, mấy nữ hài cũng nhìn theo, thấy Hoàng Phủ Cẩn đứng bên cạnh núi giả đang nhìn về phía bên này.
1529 Tô Hinh Nhi thấy hắn nói không rõ ràng, sắp ngủ gật, vội vàng lên tiếng: “A Cổ Thái sư phụ, ngài không nên ngủ ở đây, muốn ngủ thì nên về phòng. ” Vừa nói nàng vừa đứng dậy muốn gọi người làm trong nhà đến, ai ngờ mọi đều bận rộn, không có ai đến đây cả.
1530 Tô Văn Nhi vẫn khoác trên mình bộ quần áo lộng lẫy như cũ, không thua gì bộ dạng của vương phi, người bên cạnh cũng là tiền hô hậu ủng, gương mặt kiêu căng, phảng phất giống như bộ dạng của hoàng hậu.
1531 Đám nha hoàn của Tô gia cũng âm thầm bĩu môi, Tô Văn Nhi này thật không biết xấu hổ, chẳng qua hôm nay lại như chó nhà có tang (ý nói không có nơi nương tựa), lại dám về đây khoe khoang, nàng ta có cái gì để khoe khoang?Tô Văn Nhi rất tức giận, các nàng có tư cách gì mà chỉ trích mình?Nhưng để đạt được mục đích, nàng phải nhịn xuống lửa giận này, nói với Tô Mạt: “Ta là nữ nhi của Tô gia, ta phải đi đâu? Ta đã suy nghĩ rồi, ta muốn trở lại đây.
1532 Tô Văn Nhi quỳ xuống, khiến tất cả mọi người đều giật mình, nàng ta dùng đầu gối tiến lên mấy bước, nắm lấy làn váy của Tô Mạt, vừa khóc vừa nói: “Mạt Nhi, Mạt Nhi, chẳng lẽ muội thấy chết mà không cứu sao? Tỷ cũng không phải vì bản thân mình, tỷ van cầu muội, dù muội có hận tỷ, muội có thể đánh, có thể mắng tỷ, thậm chí có thể giết tỷ, nhưng xin muội hãy cứu con trai của tỷ.
1533 Vẻ mặt của Tô Văn Nhi có chút không được tự nhiên, nàng cười lạnh nói: “Không cứu thì không cứu, không cần phải châm chọc làm gì. ”Tô Mạt không để ý đến nàng nữa, xoay người cùng Tô Hinh Nhi đi đến hậu viện nói chuyện cùng phụ thân và lão phu nhân.
1534 Chuyện của Nhạc Thiếu Sâm có chút mập mờ, hình như hoàng đế không có ý định muốn giết hắn nhưng lại không nói rõ. Đó chỉ là theo kinh nghiệm nhiều năm của Lưu Ngọc phỏng đoán mà thôi.
1535 Dù trong thời gian này có rất nhiều việc nhưng vừa bước vào cửa hàng hương liệu đã có thể cảm nhận được không khí khác thường, Hoa Ngọc La đối với Nhị ca lúc gần lúc xa, còn có chút u ám, mà Nhị ca đối xử với nàng rất tốt - dĩ nhiên Nhị ca đối xử với ai cũng rất dịu dàng khiêm tốn.
1536 Nàng đã hỏi Diệp Tri Vân, dòng nước dưới địa cung không phải là hồ, mà là thông với giếng nước trong cùng, ngoài ra còn thông với hồ Thái Dịch. Với công lực của Vu Hận Sinh, tuyệt đối sẽ không dễ dàng chết như vậy.
1537
1538
1539 Bùi Bảo Khương thấy Tô Mạt nói vậy, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng, nàng đành quỳ xuống cầu xin Tô Mạt, xin nàng rủ lòng thương, nàng tin rằng với năng lực của Tô Mạt, việc xin hoàng thượng thả một người không quan trọng là điều có thể.
1540 Bùi Bào Khương ngay lập tức nói cảm ơn Tô Mạt, vui mừng cầm lấy tay Mạt nhi nói: "Mạt nhi, rất cảm ơn muội. Tỷ biết muội không phải là người vô tình. Muội nhất định sẽ giúp chúng ta, sẽ không thấy chết mà không cứu.