21 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
- Bên nữ hoàng Kafura không hề có bất cứ động tĩnh nào, cô ta cả ngày ăn xong chỉ lăn ra ngủ.
22
Một làng chài nhỏ nằm ven trên bờ sông Nin, cách rất xa kinh thành Tê Bê. . .
- Chị Amnesia. . . Hóa ra chị ở đây!
- Sao vậy? Có chuyện gì à?
- Dạ vâng, bà của em bị trật chân nên nhờ chị đến xem giúp!
Cô gái chỉ cười, sau đó đứng dậy, lấy giỏ thuốc của mình rồi cất bước đi cùng cậu bé đang lo lắng kia.
23 Amnesia khẽ mở mắt, xung quanh là 1 màn đen bao bọc. . . Nàng cố gắng ngồi dậy, dùng 2 tay quơ quơ trước mặt hi vọng sẽ kiếm ra cái gì đó, cụ thể là ai đó, cụ thể hơn nữa là ai đó đã ôm nàng lăn xuống đây để nện cho hắn 1 trận nhừ tử, sau đó giúp hắn chữa trị vết thương cũng được! Bóng tối quả thật rất đáng sợ, nó luôn luôn đáng sợ như thế.
24
- Amnesia, Amnesia… con đang ở đâu?
- Thầy Rabanna
- May quá, không biết tại sao bên ngoài lại xuất hiện quan quân triều đình bắt tất cả con gái ra, ta lo lắng không biết con có sao không nên chạy về
Asisư ôm cái nồi đang nấu dở, ánh mắt thoáng lên tia kinh ngạc.
25
- Ari, ngươi có ý kiến gì không?
- Tâu bệ hạ,… từ ngày trở về nữ hoàng bỗng dưng trầm lắng hơn hẳn, lại mang theo một nô tì khác hồi cung, tuyệt đối không để nô tì ở gần…
- Ta cũng có cảm giác khác lạ nhưng phải chờ hoàng tử Izumin trở về xem thế nào
- Tuy nhiên… thật sự hình dáng bên ngoài vô cùng giống nữ hoàng, thái y cũng cho rằng có lẽ lệnh bà bị mất trí nhớ…
Carol im lặng ngồi bên cạnh nghe, tay ôm một đứa bé bụ bẫm đáng yêu, trên đầu mái tóc đen lưa thưa, lông mi dài cong vút khép hờ lại, môi hồng khẽ chum chím.
26
- Izumin này…
Izumin khẽ mở mắt, hơi nghiêng mặt nhìn Asisư, tay vẫn ôm chặt nàng không có ý định buông ra. Ban đầu Asisư còn phản kháng nhưng vì không có tác dụng nên về sau cũng làm lơ không để ý nữa, mặc hắn ta muốn làm gì thì làm.
27 Yến tiệc chào mừng nữ hoàng Asisư trở về được tổ chức khá linh đình, tuy không mời sứ thần các nước lân cận nhưng trong đại sảnh vẫn đông vui nhộn nhịp vô cùng, toàn bộ đèn đuốc đều được thắp lên, tiếng mọi người nói chuyện hòa lẫn với tiếng nhạc.
28 Menfuisư nhìn Carol không chớp mắt, miệng há ra hết cỡ, nhét 1 con bò cũng vừa. Lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt này của nàng, hắn có chút không quen. Chưa bao giờ thấy cl cứng rắn nghiêm nghị lên tiếng như thế này cả.
29 Menfuisư nhìn Carol không chớp mắt, miệng há ra hết cỡ, nhét một con bò cũng vừa. Lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt này của nàng, hắn có chút không quen. Chưa bao giờ thấy Carol cứng rắn nghiêm nghị lên tiếng như thế này cả.
30
- Thái y, cuối cùng nữ hoàng bị làm sao?
- Rõ ràng là triệu chứng của trúng độc. . . nhưng rõ ràng ngoại trừ nóng lạnh thất thường thì cơ thể nữ hoàng vẫn bình thường, không hề bị làm sao cả.
31
Hasan nghi hoặc nhìn Asisư đang thoi thóp trên giường, sau đó quay sang nhìn vợ của mình, khuôn mặt biến sắc…
Biểu hiện của hai người giống nhau vô cùng, càng ngày càng trầm trọng, đã vậy hoàng tử Izumin còn nói có khả năng hai người đó bị bỏ bùa mê ma thuật
- Hoàng tử, nữ hoàng kia là giả mạo?
- Không biết, nhưng có cảm giác vậy!
- Giả… nhưng tại sao lại giống nữ hoàng Asisư như đúc vậy?
- … - Izumin im lặng không trả lời, hắn đang lo lắng sốt vó, hơi đâu ngồi nói chuyện tào lao này
- Thảo nào… theo thần nghĩ, cho dù bị mất trí nhớ nhưng bản năng của người thầy thuốc là khi thấy người bệnh phải tận tâm tận lực ra sức cứu chữa, vậy mà khi nãy cô ta không hề đụng vào Litera, chỉ ngồi một bên nhìn rồi hỏi bệnh, sau đó kết luận mình bị mất trí nhớ… Dù mất trí nhớ không thể nhận ra mọi người nhưng không lẽ bản năng của thầy thuốc cũng quên…
Hasan chuẩn bị nói tiếp thì bị ánh mắt lạnh như băng của Izumin chặn họng lại, chỉ dám co ro nép sát lại giường, yên phận nắm chặt tay vợ mình, biểu tình trên mặt khó miêu tả… Bà Mura có vẻ chịu không nổi nữa, chạy đến quỳ trước mặt Izumin, phía sau còn có Therru cùng mấy cung nữ khác đồng loạt quỳ xuống:
- Hoàng tử, phải mau cứu nữ hoàng dậy, nếu chậm trễ sẽ không kịp…
Izumin nheo mắt nhìn mấy người đang dập đầu dưới đất không dám đứng dậy, sau lại nhìn Asisư đang mê man trên giường…
Không hành động vì hi vọng Asisư sẽ sớm tỉnh lại nhưng xem ra Izumin hắn không thể để yên được rồi.
32 Menfuisư sau khi nghe thị vệ bẩm báo chuyện Izumin cùng Hasan đến cung điện của Asisư thì vội vã chạy đến đây, sợ hoàng tử Izumin gây khó dễ rồi lại làm tổn thương chị mình; lần này đi có chút vội nên không mang theo Carol.
33
Izumin lạnh nhạt như nhớ ra chuyện gì, quay đầu nhắc nhở Ruka cũng đang trầm ngâm phía sau lưng mình: “ Ruka, chuyện kia thế nào rồi?”
- Hoàng tử, thần đã cho người của chúng ta trà trộn vào cung điện của nữ hoàng, hơn phân nửa người trong đó hiện tại là nội gián của ta
- Còn gì nữa không?
- Dạ thưa… Hầu hết người trong đó là lính Lybia
- Lybia? Sao chúng lại ở đây?
- Thần không rõ nhưng theo tình hình này mà nói, kẻ giả mạo kia chắc chắn đến từ Lybia nhưng chúng ta không có bằng chứng…
- Ngươi đừng hòng kiếm ra bằng chứng, chúng dám trước mặt hoàng đế Ai Cập mà hiên ngang diễn trò đủ hiểu chúng tự tin như thế nào…
Ruka sốt ruột hỏi dồn: “ Hoàng tử, vậy không lẽ là lão hoàng đế Lybia? Chúng nhắm vào nữ hoàng là để trả thù cho Kafura sao?”
- Không hẳn vậy, lần trước ta chừa cho Kafura con đường sống mặc dù sống không bằng chết nhưng lão quốc vương không dám ra tay làm càn đâu
- Vậy là thế nào…?
- Tuy lão yêu thương Kafura hết mực nhưng quyền lực vẫn quan trọng hơn, thực lực của Lybia không thể nào bằng Ai Cập hay Hitaito…
Mọi người nín thở nhìn nhau, quốc vương Lybia, cha của nữ hoàng Kafura… Hiển nhiên dám lợi dụng chuyện nữ hoàng mất tích, cho nữ hoàng giả mạo vào hoàng cung, gây xích mích với Hitaito.
34 Carol đóng cửa tự nhốt mình trong phòng một ngày trời khiến Menfuisư muốn vào cũng không được, chỉ có thể quanh quẩn bên ngoài, sốt ruột không biết phải làm sao.
35
…Izumin lờ mờ đoán ra được mọi chuyện…
Cô gái kia là Hêolia, là con gái của hoàng đế Lybia nhưng không được thừa nhận, về sau lão ta lợi dụng cô ả để trả thù Ai Cập, bắt giữ phù thủy Kirke, ép bà ta dụng phép lên người Hêolia, biến Hêolia thành Asisư rồi dàn cảnh cho quan tư tế Kaputa phát hiện ra…
Nghe thấy tiếng sột soạt nhỏ phía sau lưng, mọi người nhất loạt quay lại, chỉ thấy Therru có vẻ hấp tấp, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, nói nhỏ vào tai ông đội trưởng.
36 Bà Mura cố gắng kìm nước mắt, bước chân nhẹ nhàng đi ra ngoài. Nhìn hoàng tử đau lòng như vậy, vậy mà bà lại bất lực không giúp được gì… Ruka, Therru, ông đội trưởng, binh lính gác cửa đều im lặng cúi đầu.
37 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
- Để xem nào… 0199xxxxxx….
38
Sau 2 ngày vật vã chờ đợi, cuối cùng Tiểu Thiên cũng gặp được nhà khảo cổ học Carol Rido vô cùng nổi tiếng này. Trong suốt thời gian chờ đợi nàng cũng đã tranh thủ đi tìm vài người biết ngôn ngữ Ai Cập cổ đại dịch hộ nàng xem các dòng kí tự cổ đó nàng dịch có đúng không; tuy nhiên, hầu hết đều chỉ biết một vài chữ, còn lại toàn bộ đều lắc đầu…
Cũng không hề có bất kì manh mối nào về lăng mộ cổ được nhắc đến trong sách…
Hẹn nhau vào lúc 5h chiều nhưng khoảng 3h Tiểu Thiên đã có mặt.
39 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khoảng một tiếng ngồi xe thì bọn họ tiến ra một sa mạc
Lúc Carol cùng Tiểu Thiên đến đây xui xẻo thế nào lại có bão cát… Tiểu Thiên kéo khăn che mặt kín cả đầu không lộ ra bất kì khe hở nào, cơ thể càng ngồi co ro lại nép sát góc xe, lâu lâu cố gắng hé ra xem Carol bên kia thế nào.
40
Tiểu Thiên tiến lại gần hai cái quan tài khảm vàng đang đặt sát cạnh nhau, khẽ ngồi xuống, hơi ngẩn ngơ…
Dưới ánh sáng nhàn nhạt ấm cúng của ngọn đuốc, nàng nhìn thấy rõ hai gương mặt được khắc họa trên quan tài.