61 Ngõ Tiểu Điềm Thuỷ, đường Bán Dạ, ngõ Ngoã Tử, hai dải Lam, Hồng đều là nơi tập trung trăng hoa hương phấn của kinh thành.
Ngay cả ngôi cửu ngũ chí tôn như đương kim thiên tử Triệu Cát cũng thường cải trang du hành đến đây.
62 Người vào từ cửa sổ,
Khi đó bên trong phòng, ánh sáng đang nhún nhảy,
Giống như đang vui mừng nghênh đón một vị bằng hữu lâu năm.
– nhưng nếu đã là bằng hữu lâu năm, vì sao không đường hoàng vào từ cửa chính?
…
Ngoại trừ một cánh tay đã mất, y vẫn anh tuấn như xưa.
63 Kinh thành,
Kim Phong Tế Vũ lâu,
Tôn Thanh Hà đang đứng bên song nhìn xa xa nơi có một mảnh phù vân bay qua,
Phía sau, tiếng nói đột ngột vang lên: “Long cô nương đã được Gia Cát tiên sinh phái người đưa về Lâm An, ngươi còn lo lắng cái gì?”
Không hề suy nghĩ, Tôn Thanh Hà vô ý thức trả lời: “Ta không phải lo lắng chuyện này…”
Thích Thiếu Thương giống như bỗng nhiên bừng tỉnh: “Thì ra, ngươi là đang nhớ nhung ‘hắn’?”
Ngữ khí có chút nghiền ngẫm.
64 Vô Tình làm lại cho Thích Thiếu Thương một cánh tay giả khác có thể tháo lắp được.
Thường ngày, nó đương nhiên có thể sử dụng như một cái ‘tay’.
Thế nhưng nếu bỏ cái vỏ ‘tay’ ở ngoài ra, bên trong lại cất giấu một ống kim loại dài.
65 Danh Lợi quyển lúc này xứng đáng được gọi là Tu La trường.
Từ lúc Lôi Vô Vọng hỏi Thiên Hạ Đệ Thất việc Lôi Thuần bị làm nhục, Phương Ứng Khán rõ ràng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
66 Đêm đã khuya,
Chỉ còn một ngọn đèn đang cháy,
Ánh sáng chập chờn, khiến cái bóng người ngồi trong phòng bị kéo ra thật dài, chiếu lên vách tường, tịch mịch cô đơn không sao tả xiết.
67 Trên đỉnh Chiết Hồng phong,
Phương cự hiệp nhanh nhẹn lùi về phía sau,
Khi dừng bước, ý nghĩ vẫn chưa dừng, nhưng người đã sát mép vực.
Hắn đã không có đường lui.
68 Trên linh đường,
Có một đám nữ tử cũng mặc đồ trắng, khoác áo tang như Phương Ứng Khán,
Mỗi người viền mắt đều đỏ bừng, không tô son điểm phấn, quỳ gối trước linh cữu vì người chết đốt giấy tang.
69 Ánh trăng nơi đây cũng giống như trên đỉnh Xuyên Sơn, nhẹ nhàng phủ khắp cảnh sắc trắng thuần lạnh lẽo thê lương của Bất Giới trai.
Sâu trong đình viện trùng điệp,
Một người đang một mình uống rượu dưới trăng.
70 Trăng sáng giữa trời,
Phủ ánh sáng lên Minh Nguyệt lâu trên đỉnh núi.
Thập Bát Nãi Nương miếu,
Đến bây giờ Thích Thiếu Thương mới biết hoá ra mở cửa lại là một việc gian nan như vậy.
71 Trung thu năm Tuyên Hoà thứ năm, Thần Thông hầu Phương Ứng Khán bị triều đình hoạch tội,
Thiên tử hạ chiếu, giao cho Đại Lý tự trị tội, niệm tình tang cha, dựa theo phép thủ hiếu, lệnh quay về phủ cấm túc ba năm.
72 Tuyên Hoà năm thứ năm,
Mồng chín tháng chín,
Gia Cát Thần Hầu đi về cõi tiên.
Triều thần và dân chúng đều rúng động.
Đương triều thiên tử hạ chiếu đình triều bảy ngày, tự mình dẫn văn võ bá quan đi Thần Hầu phủ phúng viếng, cũng ban thưởng danh hào “Võ”.
73 Nhẫn lòng nhìn anh hùng già đi, chẳng nỡ thấy giai nhân đầu bạc.
…
Tục ngữ có câu: “Băng kết dày ba thước, không phải chỉ rét một ngày. ”
Vô Tình từ nhỏ thể chất suy nhược, lại thêm nhiều năm bôn ba phá án, hành tẩu giang hồ, nếm gió nằm sương, sức khoẻ càng tổn hại.
74 Ngõ Ngoã Tử và hai dải Hồng, Lam vốn là nơi tập trung thanh lâu của kinh thành, hai bên đường lồng đèn bảng hiệu nối tiếp nhau liên miên không dứt.
Ở chỗ này, ban ngày vắng vẻ đìu hiu, nhìn không ra bất cứ thứ gì,
Nhưng mà một khi hoàng hôn buông xuống, nơi này lại trở nên rực rỡ nhộn nhịp, bóng hồng như mây, điểm trang lộng lẫy, ca vũ thái bình, vô cùng xa hoa.
75 Kim Ngọc Mãn đường,
Trong nhã các,
Kim Minh Diễm dùng một giọng điệu khó tin hỏi lại: “Lúc đầu ngươi cố ý lưu lại hương trong miếu? Cố ý để lộ manh mối của chúng ta?”
Người đối diện với nàng trầm ngâm,
Sự trầm ngâm của y thật ra cũng là một loại lãnh đạm,
Một loại lãnh đạm cố ý kéo dài khoảng cách giữa hai người.
76 Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy,
Ai mà ngờ một tú bà thanh lâu ngày thường sớm đón chiều đưa, lại là một cao thủ võ lâm võ công tuyệt đỉnh?
…
Vén mái tóc mai bởi vì thi triển khinh công mà trở nên tán loạn, Kim Minh Diễm chậm rãi nói: “Ngươi chẳng phải cũng bắt chước người ta thoái ẩn giang hồ sao? Sao bây giờ lại có hứng thú quay về kinh thành?”
Người nọ ăn mặc phóng túng, vừa nhìn liền biết công tử nhà giàu, nhưng bộ dáng lại rất lười biếng,
“Tiểu chất cũng chẳng phải nhàn hạ thoải mái gì, gia sư lệnh cho cháu đến kinh thành, chỉ để nói với Nhan di ngài một câu.
77 Đã qua canh ba, nhưng đèn đuốc ở Kim Ngọc Mãn đường vẫn sáng trưng.
Vốn nên như vậy,
Cuộc sống của thanh lâu chính là như vậy.
Suốt đêm ca múa, say sưa cho đến bình minh, xa hoa truỵ lạc, ngợp trong vàng son…
Nhìn ánh đèn kia,
Kim Minh Diễm bỗng nhiên cảm thấy một loại mệt mỏi rã rời chưa từng có.
78 Vừa nhìn thấy thanh kiếm màu xanh biếc, vẻ mặt Nhan Tiếu Hoa không khỏi biến đổi,
“Diệt Hồn Kiếm!”
Bởi vì người cầm kiếm đứng giữa đại sảnh, cho nên tự nhiên đối diện với Vô Tình.
79 Đó chẳng qua chỉ là một chỉ phong,
Dường như còn mang theo một tia huyết quang,
Lại có thể trong nháy mắt lấy mạng một cao thủ võ lâm.
Mắt thấy Nhan Tiếu Hoa không tiếng động ngã xuống đất,
Phương Tà Chân hơi kinh hãi, vội vàng tiến lên kiểm tra.
80 Y dừng lại ở đầu đường,
Lẳng lặng nhìn,
Người của y cũng như tấm áo trắng y đang mặc, đều tinh thuần như tuyết.
Bên kia đường,
Phương Ứng Khán áo trắng đứng thẳng, tay áo nhẹ nhàng tung bay trong gió đêm, phong lưu vô hạn, rất giống thần tiên.