41 Kinh thành phồn hoa, một đêm trăng.
…
Đao của Quan Thất chém về phía Dương Vô Tà.
Vừa rồi gã đã liên tiếp chiến đấu với bảy đại cao thủ, đều không dùng đao,
Cũng không hề dùng tới binh khí.
42 Chiến hoả hừng hực,
Hắn khó nén lo lắng, tự đáy lòng kích động.
Ngân khôi tố giáp,
Nhưng mà không phải là vì Đại Tống chống lại kẻ địch.
Bởi vì, giang sơn vạn dặm, bá nghiệp thiên thu này, từ nay về sau sẽ đổi thành họ Phương!
… …
Nguy cấp.
43 Quan Đông lạnh khủng khiếp.
Cho dù là giữa hè vẫn khiến người ta cảm thấy rét run tận đáy lòng.
Lại thêm sông núi hoang vu cùng với đất đai cằn cỗi,
Tất cả, đối với một kẻ trốn chui trốn nhủi ở Kim quốc hơn hai mươi năm như Giản vương Triệu Tự mà nói, quả thật chính là hai mươi năm ác mộng.
44 Mọi người đều biết Tôn Thanh Hà đắc tội Khiếu Thiên vương.
Giang hồ đồn rằng: Tra Khiếu Thiên đối với Tôn Thanh Hà hết sức tình nghĩa, đối xử như con, đặc biệt nâng đỡ, yêu quý vô cùng,
Không ngờ Tôn Thanh Hà lại không biết điều, không tự trọng, hoang dâm vô sỉ, mới khiến lão đành lòng đoạn tuyệt giao tình, diệt trừ bại hoại, tạ tội thiên hạ vân vân…
Lời đồn sôi sục sục sôi, tất cả mọi người đều biết, Tôn Thanh Hà nợ Khiếu Thiên vương tình, cũng nợ Khiếu Thiên vương nghĩa.
45 Thần Hầu phủ,
Tiểu lâu,
Vẻ mặt Thích Thiếu Thương hết sức nghiêm túc.
Thân là lãnh tụ của võ lâm bạch đạo, thủ lĩnh của đàn long giang hồ, hiếm có sự việc gì có thể khiến hắn căng thẳng như thế.
46 Hàng năm giữa hè, Sái Kinh đều sẽ đến Cửu Hoa các ở Thục Sơn để nghỉ hè.
Cho nên,
Mùa hè ở Thục Sơn luôn luôn náo nhiệt.
Nhưng mà Thục Sơn ngày hôm đó, lại rõ ràng mang theo vẻ tiêu điều.
47 Mạng của mỗi người chỉ có một cái.
Muốn giết một người không phải là chuyện rất khó.
Thế nhưng Sái Kinh lại là một người rất khó giết.
…
Một kích nếu không trúng,
Cần phải lập tức rút lui.
48 Hiện tại là ban đêm,
Trên trời có ánh trăng,
Ánh trăng rất sáng.
Ám khí của Vô Tình bắn lên trời,
Tự nhiên liền bị ánh trăng chiếu sáng không sót chút gì.
49 Hắc Quang Thượng Nhân là một cao thủ tuyệt đỉnh.
Nếu xét võ công,
Ngay cả nhân vật dày công tôi luyện như Mễ Thương Khung, gặp phải những kẻ hoá thân làm đạo gia tiên ban như vậy, cũng phải né tránh ba phần.
50 Lục Phần Bán đường,
Gió nhẹ lướt qua song cửa, lay động vạt váy xanh nhạt như nước của Lôi Thuần,
Cũng thổi qua ánh mắt khinh sầu bạc oán của nàng,
“Mấy ngày nay, trong kinh thành gió mưa thật lớn.
51 Lúc này là giữa hè.
Lá cây xanh ngắt một khoảng trời, trong ao hoa sen đủ màu khoe sắc, xinh đẹp mà thuần khiết.
Một cơn gió thổi qua, hoa lá đong đưa, sinh ra nghìn gợn sóng dập dờn.
52 Đối với lời của Tôn Thanh Hà,
Tuy rằng Gia Cát Tiểu Hoa cảm thấy tức giận, nhưng cũng có phần đồng tình.
“Từ nhỏ hắn đã như vậy. ”
“Bề ngoài có vẻ điềm đạm, nhưng thực ra bên trong lại hiếu thắng hơn bất cứ ai.
53 Mặt trời vừa ló dạng,
Hào quang giống như nghìn vạn sợi tua cờ kim sắc,
Xuyên thấu qua khe cửa âm u chiếu lên bức màn phù dung.
Nửa tháng nay,
Tuy rằng ngày ngày lưỡng tình lưu luyến,
Đêm đêm cũng là quang cảnh tiêu hồn,
Nhưng Phương Ứng Khán biết Vô Tình thương tích chưa lành, chung quy là thân thể suy nhược,
Cho nên cũng không dám quá mức làm càn,
Một phen chăm sóc quan tâm như vậy,
Lại hơn hẳn vạn loại triền miên trên đời.
54 Trước khi trời sáng,
Phương Ứng Khán đã về tới Phong Nguyệt sơn trang.
Còn chưa tới cửa, đã nghe được tiếng đàn,
Đó là khúc “Quy Khứ Lai Hề”.
Thanh âm từ xa vọng lại, bồng bềnh trôi đi,
Hoà cùng làn gió mát thoảng qua và mảnh trăng tàn chưa lặn,
Giống như âm thanh cõi trời, đã từ lâu thất truyền khỏi nhân gian.
55 “Nếu như năm xưa ngươi không lạnh lùng cự tuyệt, thì ngày hôm nay ta cũng không tham lam vô độ như thế. ”
“Cho nên, câu nói kia, dùng với ngươi mới là thích hợp nhất.
56 Có một số việc, quả thật Vô Tình đã quên.
Nhưng mà có một số việc, vĩnh viễn y cũng sẽ không bao giờ quên.
– bao gồm một thiếu niên năm xưa mới vừa vào kinh liền được hoàng đế phong vương hầu, đã từng thâm tình chân thành bày tỏ với y.
57 Phương Ứng Khán cảm thấy chấn động, rồi đột nhiên tỉnh táo lại.
– bất luận tương lai ra sao, điều quan trọng nhất trong lúc này là nắm lấy hiện tại.
58 Vô Tình không nhớ rõ mình làm thế nào rời khỏi Phong Nguyệt sơn trang
Hiện tại y chỉ muốn quên đi nơi đó.
Nơi đó,
Đã từng khiến y buông tha cho hoài bão mà trầm tuý, mà mê lạc.
59 Kim Phong Tế Vũ lâu,
Thích Thiếu Thương quay lưng về phía Tôn Ngư.
“Ta vẫn không rõ, rốt cuộc ngươi là ai?”
Tôn Ngư chậm rãi đi từ cửa vào sảnh.
60 Thích Thiếu Thương sửng sốt,
Cho dù hắn thân kinh bách chiến, chịu đủ tang thương, cũng không khỏi động dung khi nghe được bí mật này.
– Bạch Sầu Phi cư nhiên là con ruột của Nguyên Thập Tam Hạn?
– chuyện này cũng khó trách người ta chấn kinh.