81 "Ở đâu?" – Tôi ngẩng phắt đầu dậy, mở miệng hỏi. Nhưng ngay khi vừa thốt ra, tôi lập tức nhận thấy mình đã phạm vào một sai lầm cực kỳ to lớn, tôi than thầm – "Rồi, mày xong rồi đấy Hiếu.
82 "Được rồi, trận đấu dừng lại được rồi đấy. Trận này Phước thắng" – Khi 2 thằng tôi định lao vào nhau, thầy Phụng lên tiếng nhắc nhở. "Nhưng em còn đánh được mà thầy.
83 Nếu như muốn làm lành, thì ít nhất tình hình học tập không thể quá bết bát, đặc biệt là môn em Thùy là cán bộ. Cho nên tối hôm đó, sau khi hoàn thành đống bài tập của ngày hôm sau.
84 "Thì nãy mình nói rồi đó, để nói chuyện. ""Đây là nói chuyện, theo cái cách của Huyền nói à?""Thì mình đang tìm cách giúp Hiếu mà. " – Nhỏ Huyền nhún vai.
85 Nghe em nói xong, tôi chỉ biết ú ớ gật đầu rồi đần mặt nhìn em ấy leo lên cái xe đạp điện mà. . . rú ga. . . ủa lộn rú điện về. "Ê chiều mai 4h lên trường nha mày.
86 Chiếc điện thoại yêu quý vang lên, phá vỡ giấc ngủ bình yên của tôi. Chép chép miệng vài cái, nằm lấy cái điện thoại, mắt nhắm mắt mở nhìn xem ai gọi.
87 “Thật à?” – Tôi quay phắt đầu lại, nghi ngờ hỏi. “Thật. ” – Bé Thảo gật đầu cái rụp. “Không xạo. ”“Không hề xạo. ”“Nhưng. . . sao anh cứ thấy có gì đó.
88 Một lát sau, ông Minh đi chơi với bạn cũng nhe nhởn đi về. Vừa vào nhà ông đã kêu ầm lên. “Thằng em, hôm nay mày mà không say thì đừng hòng lên giường mà ngủ.
89 “Người đi đi ngoài phốChiều bỡ ngỡ bơ vơNgười đi đi ngoài phốMấy dấu chân lạc loài. . . . . Thành ghế đá, chiều công viênNgày xưa, ngày xưa, đã hết rồi.
90 “Anh đi ra ngoài cho em. ” – Bé Thảo giận giữ hét lên. “Anh chỉ mới. . . ” – Tôi ú ớ giải thích. Bé Thảo không thèm nghe lời tôi nói, nó vội vàng quẹt nước mắt, nắm thẳng tay tôi lôi ra khỏi phòng.
91 “Mà hình như Hiếu có nói chỉ coi được chút xíu phải không. ” – Em nheo nheo mắt nhìn tôi. “Ừa, có chút xíu à. ” – Tôi gật gù. “Vậy Thảo viết gì trong đó?”Tôi chưng hửng, ngạc nhiên nhìn em.
92 Thằng Quân cắn chặt răng, gườm gườm nhìn tôi. Đầu gối nó nâng lên với dự định thúc cho tôi một cú, nhưng bị tay trái của tôi chặn lại, đồng thời tay phải tôi cũng siết chặt hơn.
93 Cho dù biết bản thân đang bị người ta tính kế, nhưng tôi cũng mặc kệ. Gì chứ có kéo thêm vài thằng vây công tôi, cùng lắm thì một chút đau đớn chứ cũng chẳng chết được.
94 Cái lạnh tuy cũng còn lượn lờ quanh đây, nhưng có chăng chỉ là làn hơi lạnh yếu ớt của những ngày đầu năm ở nơi cao nguyên đất đỏ. Gió mơn man, mân mê hất tung những sợi tóc tôi bay toán loạn.
95 Có thể trong toàn bộ giới học sinh Việt Nam, tôi hình như là một thằng hơi bị. . . lạc bầy. Khi mà mỗi khi được nghỉ, ai cũng cực kỳ hào hứng, vui vẻ.
96 “Phen này, làm sao bây giờ. . . ” – Tôi chần chờ đứng trước cửa phòng hồi sức cấp cứu, vẫn chần chờ chưa bước chân vào trong. “Hay gọi lại cho Thùy, kêu em ấy ở nhà đi.
97 Đến khi mẹ Hòa đi làm về, có lẽ lo lắng cô con gái ở nhà buồn tủi nên mẹ về khá sớm, đám ôn thần kia rối rít dạ thưa vài ba câu rồi lủi về sạch bách không còn một mống.
98 Sáng hôm sau, câu chuyện của tôi được lan truyền khắp cả lớp. Thằng Đức mở đầu tuyên truyền cho xóm nhà lá, bé Thảo lên "nói nhỏ" với đám bàn đầu, thành ra ai ai cũng biết.
99 “Mày nghĩ với tình hình này, khả năng ngày mai bên mình thắng là bao nhiêu?” – Thằng Đức gõ gõ mặt bàn, nhàn nhạt hỏi. “7 thành ăn chắc. ” – Tôi nhai rào rạo viên đá trong miệng, ngẫm nghĩ giây lát rồi nói.
100 Hiệp 2 đã bắt đầu, lúc này thằng Hưng đang đi bóng từ bên phải, ngay bên dưới là thằng Minh. Song song với nó thằng Dũng và Mạnh, Lộc ở vị trí cao nhất làm mũi nhọn tấn công.