21 Sáng thứ 4, tôi ngồi dưới ghế đá dáo dác đưa mắt xung quanh ngắm gái, sau đó là nhìn đám lớp khác chơi bóng rổ, rồi đá cầu. Còn lý do tại sao chân tôi đau mà vẫn lết xuống đây là vì mới học xong 2 tiết Lý, tôi bị ông thầy quay như quay dế lý do học vẹt lý thuyết nên không hiểu bản chất vấn đề.
22 Sau khi lải nhải với bé Thảo xong, tâm trạng cũng thoải mái hơn chút. Mà tâm trạng thoải mái hơn thì có nghĩa là. . . đọc truyện sẽ hứng thú. Và thế là lại ôm quyển Tuyệt đại song kiêu tót lên giường rồi gác chân nằm khểnh ra đọc.
23 Chiều thứ 6 học xong, một số người có tên trong đội văn nghệ phải ở lại, tôi chân đau nên thằng Hưng đã quyết liệt. . . gạch tên tôi ra khỏi danh sách với câu nói“Mày chân đau thì làm khán giả đi, cái này là văn nghệ ngày 20/11 chứ không ngày thương binh liệt sĩ đâu.
24 “Sao vậy mày?” – Lúc sau, thấy khuôn mặt tôi khó chịu đi ra, thằng Đức mở miệng hỏi. “Thôi đi về !” – Tôi ủ rũ nói“Ơ. . . ” – Nó đớ người. “Mà thằng đó là ai vậy?” – Nó nói rồi nhìn về phía trước.
25 Tối hôm đó, tôi gọi điện cho thằng Đức nói rằng sáng mai tôi không lên sân bóng được vì bé Thảo đang bệnh. Cái đó chỉ là lý do nói ra cho có, chứ thực ra bụng đang đầy tâm trạng rối rắm đủ điều, tôi cũng không có lòng dạ nào để đi.
26 Nhìn sâu vào trong đôi mắt u buồn kia, lòng tôi lại chợt động. Là nàng, sao lại gặp nàng ở đây, có phải cũng quá ngẫu nhiên không? Một khoảng lặng xen giữa, và cứ thế 2 người cứ yên lặng đứng nhìn nhau.
27 Tôi như bị chết đứng, chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra ở đây, không lẽ con gái Sài gòn ai cũng. . . trâu bò như vậy. Từng cơn gió tháng 11 thổi vi vu, khẽ len qua từng sợi tóc, len vào trong cơ thể làm tôi sực tỉnh khỏi câu nói của Thùy“Ơ Thùy.
28 Tôi và em lại ngồi im lăng, 2 bàn tay vẫn nhẹ đan vào nhau, lúc này nàng đã thôi khóc nhưng vẫn còn khá buồn. Đầu nàng khẽ tựa vào vai, mái tóc dài được gió thổi phất phơ mang theo một mùi hương say đắm động lòng người.
29 Sáng thứ 2, vừa mới yên vị trong lớp chán không có gì làm, Thùy thì chưa tới. Đang định lấy sách Lý ra xem xét xem có gì khả quan không thì. . . “Tiên sư mày thằng khốn kia, sáng mày tự đi sao không nói tao? Làm bố mày cất công chạy qua !” – Thằng Đức vừa bước vào cửa lớp đã mở màn bằng màn chửi long trời lở đất“Tao quên, mà mày có nhất thiết là vừa vào lớp đã ngoạc cái mỏ ra như vậy không?” – Tôi đốp lại“Móa mới sáng đã bị mày cho ăn hành rồi.
30 Buổi tối hôm đó, tôi vẫn cắm đầu học như bao ngày, nhưng nay toát mồ hôi hơn là phải ôn lại mớ lý thuyết Vật Lý và Tiếng Anh. Học vẹt cho thuộc hết đã rồi lên nói em Thùy giảng lại.
31 Thở dài thườn thượt vì bị hố quả này, nhưng nghĩ đến công trình hoành tá tràng mà mình đang. . . khởi công. Lòng tôi lại dịu đi phần nào, rồi quay sang hỏi thằng Hưng“Ủa mày nói ra mấy tiệm đó hỏi là có à?”“Ờ, mày ra shop Thanh Vi bên Nguyễn Thái Học hoặc Hanah bên Paster, không thì ra cái shop gì tao quên tên rồi, bên Trần Bình Trọng quận 5 gần hồ bơi Lam Sơn đó.
32 Gần 4 giờ tôi mới ngủ, mà 6 giờ bé Thảo đã gọi tôi dậy rồi. Làu bàu rồi nướng thêm. . . 15 phút nữa. Cho đến khi bé Thảo gào lên bên tai tôi mới chịu lồm cồm bò dậy.
33 Thành phố dần lên đèn, từng dòng người hối hả chạy ngược chạy xuôi về nhà để cho kịp giờ cơm nước, không khí vẫn còn vương lại sự ẩm ướt sau cơn mưa trái mùa vừa rồi.
34 Chiều hôm đó, đang tha thẩn ngồi ghế đá tán dóc với em Thùy, thì con nhỏ Nhật Giang từ đâu nhảy bổ lại. “Ê Hiếu, vụ mai sao?”“Vụ mai là vụ gì? Mà sao.
35 Vác cặp lên quăng vào một góc gần sân khấu, sau đó ngồi lui cui lôi 2 phần của cây sáo ra rồi ghép lại, ngắm chỉnh sao cho thẳng rồi tặc lưỡi vác cây sáo.
36 “Thì cả tuần vừa rồi em ở nhà, có vài chỗ không hiểu. Mà cứ gọi điện thì. . . hơi kỳ nên em rủ Linh qua đây luôn. ”“Em đang bệnh thế, nhỡ lây thì sao?”“Linh nói là không sao, chiều tầm 2h Linh ghé.
37 3 thằng kia ngạc nhiên nhìn nhau rồi phá ra cười sằng sặc. Thằng đáng ghét nhất kia nhìn tôi cười đểu:“Nhìn cái tướng mày vậy đứng còn không vững, vậy mà còn đòi ra oai với bồ à?”Nó vừa dứt lời thì đã xuất đòn, một quả đấm thẳng ngay trực diện.
38 Tâm trạng vui vẻ vẫn đi theo bên cạnh tôi từ tối hôm trước, thế nên chiều chủ nhật tôi mò lên trường với bộ mặt. . . cả thiên hạ chỉ có mình ta. Lúc đi ngang qua mấy đứa lớp khác, tụi nó trố mắt ra nhìn rồi xì xầm bàn tán.
39 Sáng 20/11, sân trường đầy ắp học sinh, tiếng cười nói vang lên khắp nơi. Từng tia nắng ban mai khẽ chiếu rọi xua tan đi không khí ẩm ướt của buổi đêm.
40 Cuộc sống quay vòng liên tục, tôi thì cũng phải. . . chạy theo nó. Ban ngày thì lên lớp ngồi cười đùa tán dóc với em Thùy chán chê, lâu lâu nổi hứng chọc cho em ấy gắt ầm lên để rồi sau đó tôi lại phải lủi thủi đi xin lỗi.