1 Mùa thu năm 1928.
Dải Vũ Xương, Lỗ Hạng đất rộng người thưa, ấy là vùng ngoại ô hẻo lánh nhất.
Từ đây phải mất một ngày đường mới đến được thành phố Vũ Xương náo nhiệt, bởi vậy các điền chủ lũ lượt bán đất bán ruộng để chuyển về thành phố.
2 Một năm trước.
Tháng Sáu ở Vũ Hán nóng hơn thường lệ nên ít nhiều khiến người ta không kịp trở tay.
Một cô gái trẻ mặc áo dài vạt chéo màu trắng, tay áo dài bảy phân, tóc tết thành hình cánh bướm đang thấp thỏm đứng im ngoài cổng Đỗ phủ.
3 Vì gần đây cảm thấy ngon miệng nên Đỗ Hoài Dung muốn ăn món Tam Tiên Đậu Bì[1]. Đoàn Tư Kỳ liền xin bà Hai cho ra ngoài phủ tìm nguyên liệu làm món ăn cậu Dung đang thích.
4 Mấy ngày liền, Tiết Vân Tần không ngừng chạy như con thoi đến thành ủy để hoàn tất một số thủ tục, mong sớm thích ứng với công việc. Hôm nay, vừa vặn không có chuyện gì quan trọng nên sau khi dùng cơm trưa, hắn liền ra ngôi đình mà mình vẫn thường đến, che báo lên mặt nghỉ ngơi trong giây lát.
5 Sáng sớm, trời lất phất mưa, Tư Kỳ biết hoa dạ hợp ưa ấm sợ lạnh, cũng biết đây là chậu hoa mà cậu chủ yêu thích nhất, bèn vội vàng bê nó vào phòng. Thư phòng phảng phất hương thơm dìu dịu khiến nàng bỗng cảm thấy thật ấm áp.
6 Mấy ngày sau, nhà họ Đinh tới viếng thăm.
Trà chưa lên mà lễ ra mắt của Đinh lão gia đã tới trước. Hai a hoàn dâng hộp gấm đỏ trong tay lên, mở nắp ra thì thấy một cặp bình gốm màu xanh thiên thanh cao cấp và một cặp đĩa gốm Định Dao[1] màu trắng.
7 Kinh dịch có viết: Nam nữ giao hoan, hóa sinh vạn vật. Nữ dưỡng sắc nhờ nam, nam bán mạng vì nữ. Ai cũng muốn chiếm thế thượng phong, vậy mà có kẻ vẫn bại trận.
8 Trời vừa hửng sáng, tin Vạn Tam Tư chết đã được báo cáo lên cơ quan cấp cao của chính phủ. Lãnh đạo lập tức ra lệnh phong tỏa mọi thông tin liên quan đến vụ mưu sát lão, bởi rốt cuộc chết trên giường với người tình chẳng phải chuyện vinh quang cho lắm, một khi tin này bị rò rỉ, tất sẽ bị người ta bàn tán ra vào, thêm mắm thêm muối và trở thành lời đồn thất thiệt.
9 Nàng nên đi đâu bây giờ? Tư Kỳ ngẩng đầu nhìn về phía trước, ven đường cái, ngựa xe đi lại như mắc cửi, có một ông lão đang quẩy gánh hàng rong, vui vẻ cất cao giọng đọc một bài thơ tự do tiễn hoàng hôn vàng vọt cuối ngày.
10 Trời hưng hửng sáng, Tư Kỳ dậy sớm để kịp bắt chuyến tàu thủy đầu tiên. Hai ngày trước, nàng đã chính thức đi làm ở tiệm may nên tối qua nàng cố tình về nhà kể với mẹ chuyện bị đuổi khỏi phủ họ Đỗ.
11 Lương Sơn, tỉnh Tứ Xuyên.
Bấm đốt ngón tay thì Đoàn Kỳ Phàn đã trốn tới Lương Sơn được gần hai tháng. Kẻ phụ trách tiếp ứng cho y chính là Oai Tử, một kẻ vô công rồi nghề, chỉ chuyên săn tin bên này bán cho bên kia nhằm kiếm miếng ăn.
12 Chớm thu. Cuối cùng, cái nóng ran của mùa hạ khó chịu nhất ở Vũ Hán cũng chịu thu nanh khép vuốt, ông trời hào phóng ban phát mấy sợi gió mát đầu tiên.
13 Tư Kỳ thẫn thờ nhìn trần nhà, cả đêm suy nghĩ mông lung. Nàng vô tình phát hiện một con nhện đang giăng lưới trên xà nhà, những sợi tơ mỏng manh đan cài dày đặc, quấn quýt lấy nhau thành từng vòng từng vòng một, trông như một tấm khiên sắt.
14 Cắn một chiếc bánh Trung Thu, nhân đậu xanh vẫn lưu hương trên môi. Rằm tháng Tám, đương nhiên phải ăn một miếng bánh Trung Thu mới thấy vui. Một lát sau, Tư Kỳ đã ăn hết miếng bánh nhỏ trên tay.
15 ”Thật bừa bãi!”
Khang Triệu Khanh vừa về đến phủ đệ, liền mắng phủ đầu cậu cả Khang Thiếu Đình một trận. Ông ta chỉ vào mặt con trai, vạch ra lỗi sai đến hoang đường mà Khang Thiếu Đình phạm phải: “Cha bảo con vào Bộ Tư lệnh để học hỏi kinh nghiệm, thế mà con lại đổ lửa lên người cha.
16 Tư Kỳ không ngờ có một ngày nàng lại to gan lớn mật đến thế. Tối hôm ấy, lửa dữ không chỉ thiêu rụi căn phòng mà còn thiêu rụi cả phẩm hạn và khuôn phép mà nàng cần giữ.
17 Nhờ sự chăm sóc tận tâm của Tư Kỳ nên bệnh của mẹ nàng cũng khỏi dần. Hết ba ngày phép, bà Đoàn giục con gái mau trở lại tiệm may làm việc. Tư Kỳ thấy mẹ đã có thể tự chăm lo cho mình, cũng yên tâm quay về tiệm.
18 Kịch hết, người về. Phải chăng đã đến lúc Tư Kỳ nên buông tay hắn và chào tạm biệt?
Dãy phố dài lành lạnh, thanh khiết hương đêm bỗng len lỏi một mùi thơm ngọt, càng về đêm lại càng nồng nàn.
19 Bến sông tháng mười tiết cuối thu, bóng người qua lại thưa thớt. Dưới hàng ngô đồng rợp bóng, Tiết Vân Tần kiên nhẫn ngồi đợi. Phải hút đến ba điếu thuốc, Tiêu Vân Thành mới xuất hiện.
20 Mấy ngày này, Tư Kỳ cứ lủi thủi một mình trong căn phòng nhỏ ở khách sạn.
Buổi sáng, nàng tỉnh dậy, một mình ngắm bình minh, rồi đếm xem hôm nay tiệm tạp hóa đối diện mời mọc được bao nhiêu khách, buổi tối, nàng lại cô độc nhìn ngắm hoàng hôn, đoán xem gánh xiếc rong bị nhân viên trị an đuổi đi hai hôm trước có đến đây nữa không.