Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Nhất Phẩm Phong Lưu Chương 307-2: Tranh Thủ Khoan Dung

Chương trước: Chương 307: Tên Lâu La



Giang Hiểu Thiên lên xe taxi mau chóng đi khỏi, lúc đi được gần hai mươi mét, thân ảnh của Uông sư phụ đột nhiên từ một gian sách báo mạo hiểm xông ra.

Hắn nhìn như nhàn nhã đi vài bước, đến bên đường, tiến vào một chuếc xe nhỏ đậu bên đường.

Lên xe xong, hắn lập tức cho xe chạy, vừa chuyển tay lái, theo sát chiếc xe vàng nhạt phía trước. Đồng thời rút di động, bấm một số điện thoại...

- Hội trưởng, tôi đã theo dõi Giang Hiểu Thiên.

Điện thoại bên kia, một giọng nói có vẻ khàn khàn vang lên, nói:

- Tạm thời không cần ra tay, trước tiên nghe xem bọn họ nói như nào.

- Tôi biết phải làm sao rồi, hội trưởng...

Uông sư phụ vẻ mặt nghiêm túc nói.

Trong miệng hắn như là nói, trong lòng vẫn là khe khẽ thở dài...

Cho tới nay, tiếp xúc giữa Giang Hiểu Thiên và Sở Ngọc cho là một con đường tin tức có tín hiệu tốt. Mà trong kết hoạch dài hạn của liên minh hiệp khách, vai trò trong tương lai của liên minh hiệp khách, đã bị coi là một cái đinh thâm nhập cục bảo vệ quốc thổ.

Đối với lần này, liên minh hiệp khách đã vạch ra kế hoạch chi tiết, dự định thông qua tiếp xúc với Sở Ngọc, làm Giang Hiểu Thiên thu phục “ hoàn toàn tỉnh ngộ” “thống cải tiền phi”, sau đó bỏ gian tà theo chính nghĩa, lấy thân phận quy phục tu sĩ đánh vào cục bảo vệ quốc thổ....

Nếu kế hoạch này thực hiện thuận lợi, liên minh hiệp khách không tiếc hy sinh mấy cái ròng ròng tôm nhỏ trong tổ chức, đem Giang Hiểu Thiên quy phục tư chất, cũng là quảng danh trạng.

Có điều xem ra hiện tại, bởi vì chuyện của Trương Tiếu Điền, kế hoạch này phần nhiều thất bại rồi.

Không chỉ kế hoạch thất bại, Giang Hiểu Thiên tại hoạ ngầm này cũng cần triệt để thanh trừ.

- Anh nhớ kĩ, cô bé của cục bảo vệ quốc thổ kia tốt nhất không nên động vào, cho đến hiện tại, cô ta chỉ biết sự tồn tại của Giang Hiểu Thiên, chứ không biết thân phận của anh và Tiêu Nhã. Cho nên, trừ phi là vận bất đắc dĩ, nếu không tận lực không động đến cô ta, đám người đội tổng hợp chỗ kia biết sẽ nổi điên....

- Tôi hiểu, hội trưởng. Tôi có thể đợi bọn họ chia tay xong sẽ hành động.

- Anh nhớ kĩ quan trọng nhất không phải là thanh trừ Giang Hiểu Thiên, mà là nghe ngóng ra tin tức của Trương Tiếu Điền. Nếu Trương Tiếu Điền thực sự rơi vào tay của cục bảo vệ quốc thổ, việc anh cần làm chính là lập tức dời khỏi thành phố Uyển Lăng, theo lộ trình dự định xuất cảnh, hiểu chưa?

- Vâng, tôi hiểu....

Sau khi Uông sư phụ cúp điện thoại, trên mặt một vẻ âm trầm.

Giang Hiểu Thiên là hắn một tay dạy dỗ, nói là đệ tử cũng không quá, hiện tại lại muốn tự mình ra tay đem Giang Hiểu Thiên theo thời thế mà huỷ diệt, trong lòng hắn khó tránh có chút khó chịu. Ngoài ra, hắn hiểu rõ hơn ai hết, theo tính cách vị hội trưởng kia, chính mình sớm muộn cũng trở thành Giang Hiểu Thiên thứ hai.

- Đều nói ngay khi nhập môn rồi, tổ chức như liên minh hiệp khách này cảm giác không ổn mà?

Hắn khe khẽ thở dài, đem suy nghĩ thu hồi lại, chăm chú nhắm vào chiếc xe phía trước.

Trong một tiệm cà phê trên đường Giang Lăng, trên mặt Giang Hiểu Thiên biểu hiện như thản nhiên, nhưng lúc nhìn ra cổng ngoài, trong mắt lại mang vẻ lo lắng thâm sâu.

Ngoài thân phận tu sĩ, hắn còn là nghiên cứu sinh, bình thường nhìn có vẻ có chút hiền như khúc gỗ, trên thực tế chỉ số thông minh và chỉ số tình cảm đều vượt trên người bình thường.

Lúc trước gia nhập liên minh hiệp khách, hắn thực sự là một thiếu niên nhiệt huyết, nhưng theo thời gian trôi qua, hắn đã dần dần cảm giác tới ở trong liên minh hiệp khách, tồn tại rất nhiều lí tưởng lúc trước đã không hợp thời.

Nhưng tựa như Uông sư phụ lúc nãy thở dài, một khi gia nhập tổ chức sâu như biển này, có một vài thứ cho dù phát hiện rồi, hiểu rõ rồi, thì sao chứ?

Lúc ở cùng Sở Ngọc, hắn toàn sức thể hiện một mặt nhiệt tình và chính nghĩa, nhưng thực tế trong lòng hắn rất rõ, sau rất nhiều năm sau, nhiệt huyết và chính nghĩa đã không chỉ là mặt nạ của liên minh hiệp khách, đồng thời cũng thành mặt nạ của chính mình!

Mỗi người đều đeo mặt nạ, Giang Hiểu Thiên cũng không ngoại lệ, cho dù với Tiêu Nhã, lúc ở cùng với tổ trưởng, hắn cũng không gỡ bỏ mặt nạ này.

Cho nên, trong mắt Tiêu Nhã và tổ trưởng, hắn vẫn là nhiệt tình, chính nghĩa, bạo dạn, đòng thời có chút xúc động.

Nhưng trên thực tế, hắn hiểu rõ hơn ai hết, tự mình sớm đã không còn là Giang Hiểu Thiên trước kia.

Lại nói tiếp, tiếp xúc với Sở Ngọc, kì thực chính là hắn dự lưu một con đường lui.

Muốn từ tổ chức thoát thân, biện pháp tốt nhất chính là làm “chỗ bẩn chứng nhân”, nếu không phải luôn luôn chân chính leo lên, vẫn chưa hiểu sâu sắc về liên minh hiệp khách, không có cách nào đưa ra một cái tên có phân lượng, hắn có thể sớm đã quy phục cục bảo vệ quốc thổ..

- Trương Tiếu Điền nếu quả thực rơi vào tay cục bảo vệ quốc thổ, việc duy nhất ta cần làm chính là lập tức phản bội!

Trương Tiếu Điền sa lưới mang đến nậu quả nghiêm trọng, Giang Hiểu Thiên hiểu rõ Uông sư phụ, cũng không biết đi đâu.

Nói tóm lại, có một vài việc hắn tạm thời vẫn là không cách nào làm rõ từng cái, nhưng đã cảm nhận được nguy hiểm trên vẻ mặt mà đến.

- Hôm nay chính là cơ hội tốt nhất, bỏ lỡ lần này, e rằng mặt trời ngày mai cũng không thấy được nữa! Ngủ đông? Hừ, dỗ quỷ chắc...

Chính lúc Giang Hiểu Thiên hạ quyết tâm, Sở Ngọc đi vào quán cà phê.

- Bên này...

Giang Hiểu Thiên lập tức đứng dậy, hướng Sở Ngọc vẫy tay.

Sở Ngọc đi đến trước mặt hắn ngồi xuống, trừng mắt liến hắn, noi:

- Có chuyện gì mau nói....

Giang Hiểu Thiên trái lại hiền lành như ngày thường, nói:

- Trước tiên uống chút gì đi, cà phê hay trà xanh?

Lúc hai người nói chuyện, một người sắc mặt phát hoảng, một nam tử trung niên bước vào quán cà phê, từ từ đi đến phía sau Giang Hiểu Thiên và Sở Ngọc ngồi xuống.

Khí chất người này rất bình thường, Giang Hiểu Thiên nhìn hắn mốt cái, cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.

Mà ngoài cổng quán cà phê, một con mèo ngáp dài, tìm một chỗ sạch sẽ, trong ánh nắng thư thái nằm xuống, đánh giấc ngủ...

- Rốt cuộc có chuyện gì, nói mau nói mau, tôi còn có việc.

Sau khi một ly trà xanh được mang đến, Sở Ngọc liền không ngừng thúc giục Giang Hiểu Thiên.

Trên thực tế, nàng đã đoán ra mục đích Giang Hiểu Thiên muốn hẹn nàng.

Tối qua ở đại học A, sau khi nàng bị Mạc Ngôn vach trần về điểm bí mật nhỏ này, liền không còn lo lắng bị bác trai mắng nữa, càng không cần lo lắng bị tổ tổng hợp đuổi đi. Bởi vì Mạc Ngôn đã đồng ý tìm cơ hội thay nàng giải thích chuyện này, có một tu sĩ ngay sau lưng là chỗ dựa, lúc này Sở Ngọc không dám nói không gì kiêng kị, nhưng ít nhất không cần lo lắng bác trai mắng cẩu huyết phun đầu....

Trừ bỏ khúc mắc này, lúc Sở Ngọc đối diện với Giang Hiểu Thiên, tâm tình vô cũng thoải mái.

Đồng thời, nàng cũng nhận thấy, tên hiền như khúc gỗ này hẹn chính mình gặp mặt, nhiều phần là muốn thăm dò chuyện của Trương Triều Đức.

- Là thế này, tôi hôm nay hẹn gặp mặt cô, là muốn hỏi thăm một chuyện.

Giang Hiểu Thiên nói.

Sở Ngọc bĩu môi nói:

- Lại là nghe ngóng tin tức, tôi đã biết là vậy mà....

Có chút dừng lại. Nàng nhìn Giang Hiểu Thiên, nói:

- Họ Giang, lúc hỏi thăm tin tức trước tiên nên xem xem. tôi hỏi anh, lần trước tôi nhắc nhở anh cần tránh đi, không nên gây chuyện, anh rút cuộc có để tâm không?

Giang Hiểu Thiên giật mình, nói:

- Cái này...

Lời còn chưa dứt, Sở Ngọc lại liền cười lạnh nói:

- Đừng cái này cái kia, vậy nói cho anh, nếu anh dám chắc nghe lời khuyến cáo của tôi, hôm nay liền không hẹn gặp mặt tôi rồi.

Giang Hiểu Thiên giương mi, nói:

- Ý cô là nói, kì thực các cô sớm đã nhắm tôi rồi sao?

Sở Ngọc bĩu môi, nói:

- Bọn tôi không có thừa thời gian, tôi với anh quen biết cũng không phải một ngày hai ngày, thực sự muốn nhắm vào các ngươi, sớm đã mời ngươi trở về uống trà rồi...

Nàng nhìn nhìn đồng hồ, có chút không kiên nhẫn nói:

- Thời gian củ ât rất gấp, ngươi đừng có hỏi đông hỏi tây nữa, vẫn là để ta nói đi. Ngươi hôm nay hẹn gặp tôi, có phải muốn từ miệng tôi biết tung tích họ Trương nào đó?

Giang Hiểu Thiên không khỏi giật mình, thốt lên nói:

- Trương Tiếu Điền thật sự trong tay các cô?

Trương Tiếu Điền?

Sở Ngọc khinh thường nói:

- Đó là tên giả của hắn...

Giang Hiểu Thiên cười khổi nói:

- Tên chỉ là ký hiệu, thật giả không sao cả, quan trọng là... cô đã có đáp án.

Có chút dừng lại, lại nói:

- Sở Ngọc, lúc nãy cô nói, cục bảo vệ quốc thổ kì thực không có nhắm vào chúng tôi, nhưng Trương Tiếu Điền này lại rơi vào tay các cô, đây rốt cuộc là chuyện gì? Lẽ nào tên này là ra tự thú?

Sở Ngọc liếc mắt, nói:

- Tôi dựa vào gì phải trả lời ngươi?

Giang Hiểu Thiên trầm ngâm chốc lát, sau cùng hạ quyết tâm, nghiến răng nói:

- Tôi hiện tại chỉ là muốn một đáp án, sau khi cô giải nghi hoặc cho tôi, tôi sẽ đem toàn bộ chuyện có liên quan đến liên minh hiệp khách nói cho cô.

Nghe xong lời này, Sở Ngọc không khỏi ngẩn tò te, lúc sau mới nói:

- Ý anh là...

Giang Hiểu Thiên rất khẳng định gật gật đầu nói:

- Không sai, ý tôi là bỏ gian tà theo chính nghĩa, tranh thủ khoan dung!

Lúc hắn nói những lời này, vị trung niên cách hắn không xa, trong ánh mặt một tia âm lạnh....

Người này chính là Uông sư phụ giả trang, Giang Hiểu Thiên mấy lời lúc nãy, giống như một cây kim nhọn, chui vào trong đầu hắn. Cho dù lúc nãy Sở ngọc nói ra Trương Tiếu Điền bị bắt, sắc mặt hắn cũng không khó coi như lúc này.

- Oa, thật nhìn không ra, tên mày rậm mắt to như anh cũng có một ngày phản bội!

Sở Ngọc nhìn Giang Hiểu Thiên, không biết nói lời nào.

Loading...

Xem tiếp: Chương 308-1: Trêu Chọc Không Nổi Người Nào Đó

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?



Tình Ngang Trái

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 68


Nghịch Thiên Kỹ

Thể loại: Tiên Hiệp

Số chương: 99


Tửu Cuồng

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 10