Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Nhất Phẩm Phong Lưu Chương 308-1: Trêu Chọc Không Nổi Người Nào Đó

Chương trước: Chương 307-2: Tranh Thủ Khoan Dung



Sở Ngọc trong miệng tuy nói đối phương là phản đồ, trên thực tế trong lòng lại mở cờ trong bụng.

Từ khi tổ tổng hợp cục bảo vệ quốc thổ thành lập, nhiệm vụ đầu tiên chính là xử lí các loại sự kiện kinh dị trong mắt của người thường, nói toạc ra kì thực chính là đối phó bao gồm kì nhân dị sĩ bên trong tu sĩ. Mà thứ yếu nhiệm vụ lại là tại trong số kỳ nhân dị sĩ kia tuyển chọn có thể thu nạp về người có thể dùng...

Thời gian Sở Ngọc gia nhập tổ tổng hợp không lâu, cũng là gánh vác nhiệm vụ như vậy. Nhưng vì nguyên nhân gia thế và tuổi tác, nàng tới nay không có vì tổ tổng hợp thu lại chỗ phát khả năng. Ban đầu nàng tiếp cận Giang Hiểu Thiên, kì thực chính là tồn tại mục đích như vậy, chỉ là vẫn chưa thể hiện thực nó.

Mà hiện tại, cơ hội của nàng tới rồi, hơn ữa còn là cơ hội tự động tới cửa.

- Anh muốn bỏ gian tà theo chính nghĩa...a... Chúng tôi bên này dù ai muốn gia nhập đều tiếp nhận, nhưng phải trải qua sàng chọn nghiêm ngặt và thẩm tra, hơn nữa còn cần có đầy đủ trọng lượng của người bên trong làm cam đoan gia nhập.

Giang Hiểu Thiên cười khổ nói:

- Cô xem rồi làm cho tốt, tóm lại tôi hiện tại là định cùng cô, cho dù cô quay đầu liền ném tôi vào lao, tôi cũng chấp nhận.

Khoa trương như vậy?

Sở Ngọc ngẩn ra, nói:

- Anh có phải gặp phải nguy hiểm gì không?

Giang Hiểu Thiên cười khổ gật đầu, đêm trải nghiệm của mình với sự việc phát sinh tối qua đơn giản nói một lượt.

Nếu đã lựa chọn phản bội, những chuyện này hắn cũng sớm đều nghĩ rồi, đơn giản là sớm muộn mà thôi. Mà bàn giao càng sớm, với hắn mà nói càng có lợi...:

- Đại khái là như vậy, bởi vì quan hệ của tôi với cô, tôi đoán phần lớn cô sẽ không thể ném tôi đi...

Giang Hiểu Thiên thanh âm trầm đục nói.

Sở Ngọc hiếu kì nói:

- Anh dựa vào gì nhận định như vậy?

Giang Hiểu Thiên cười khổ nói:

- Bởi vì ba năm trước tôi từng chấp hành qua nhiệm vụ thanh trừ như vậy ... Đương nhiên, vừa mới bắt đầu tôi không biết đây là nhiện vụ thanh trừ, thậm chí còn không biết mục tiêu và tôi đều là người của liên minh hiệp khách. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi từ trong khe hẹp ngăn kéo của mục tiêu tìm thấy một cái usb. Lúc đó vì tò mò, tôi lén giấu đi usb này... Sau khi tôi xem nội dung ghi ở bên trong, tôi cuối cùng hiểu được, bất kì tổ chức giấu tại sau lưng của pháp luật và mặt trời, cho dù áo ngoài của nó có đẹp thế nào, bản chất này đều là tà ác. Bắt đầu từ lúc đó, tôi liền có ý niệm thoát ly liên minh hiệp khách.

Sở Ngọc cau mày nói:

- Anh nếu đã sớm có ý niệm như vậy, vậy tại sao không sớm nói với tôi ?

Giang Hiểu Thiên uống một ngụm cà phê lạnh, cười nói:

- Hai nguyên nhân, một là lo lắng sức của chính mình không đủ, không dậy được coi trọng của các cô, cứ như vậy, dựa vào lực lượng gia nhập, là không cách nào ứng đối liên minh hiệp khách theo sát trả thù. Tiếp theo, tôi dù sao cũng là một tay tổ trưởng nuôi dạy, chỉ là cảm kích mà nói, tôi vẫn rất cảm kích anh ta, tôi không muốn vì tôi phản bội mà liên luỵ tới anh ấy. Ngoài tôi còn có Tiêu Nhã, cô ấy đối với tôi cũng rất tốt, tôi cũng là không muốn liên luỵ tới cô ấy...

Có chút dừng lại, hắn lại thở dài, tiếp tục nói:

- Hai năm lại đây, tôi một mực rất rối rắm, trước đó vẫn không hạ được quyết tâm. Nói thật, nếu không có sự việc lần này, tôi có thể vẫn tiếp tục do dự.

Nghe đến đây, Sở Ngọc ngắt lời hắn, nói:

- Được rồi, tôi hiểu ý của anh rồi. Tóm lại, anh hiện tại đã không có lựa chọn nào khác, đúng không?

Giang Hiểu Thiên gật đầu nói:

- Không sai, hiện tại con đường duy nhất đặt trước mắt tôi chính là dựa vào quý phương.

Sở Ngọc thoáng trầm ngâm một lát, nói:

- Về lựa chọn của anh, tôi trước tiên bày tỏ hoan nghênh. Có điều... theo như anh nói, việc của anh có chút phức tạp, tiếp nhận anh, bảo vệ anh khẳng định không vấn đề gì, nhưng việc về sau tôi không làm chủ được, nhất định trước tiên cần hội báo.

Giang Hiểu Thiên gật đầu nói:

- Tôi hiểu...

Có chút dừng lại, hắn thấy Sở Ngọc rút điện thoại ra, liền nói:

- Trước khi cô hội báo, có thể trả lời tôi một câu hỏi không ?

Sở Ngọc dừng lại, nói:

- Câu hỏi gì hỏi đi, có điều tôi không bảo đảm có thể trả lời.

Giang Hiểu Thiên nói:

- Vấn đề nói kì thực tôi lúc nãy đã hỏi qua, các cô nếu đã không xem trọng sự tồn tại của liên minh hiệp khách tại trường A , tại sao cô có thể đột nhiên đưa ra cảnh cáo cho tôi? Ngoài ra, Trương Tiếu Điền cuối cùng là sao? theo tôi thấy, anh ta như vậy có lẽ không chủ động quy phục các cô...

Sở Ngọc bĩu môi, nói:

- Vấn đề này ta kì thực đã trả lời ngươi rồi...Giang Hiểu Thiên, còn nhớ lúc ấy tôi làm sao nhắc nhở anh không?

Giang Hiểu Thiên nhíu nhíu mày, nhớ lại cảnh tượng lúc đó, trong miệng vô thức lẩm bẩm nói:

- Tôi nhớ, lúc đó đầu tiên tôi nói về cảnh sát của Thất Xử kia, sau đó cô mới nói với tôi cảnh cáo. Hơn nữa còn khuyên cáo tôi, trong cảnh sát cũng có người tu sĩ ...nói như vậy, là vì Thất Xử của tỉnh sảnh?

Sở Ngọc nhún vai, không có trả lời thẳng, nhưng động tác của nàng và biểu lộ trên mặt giống như nói ra đáp án.

Giang Hiểu Thiên cũng sinh nghi hoặc, nói:

- Đây không có khả năng? Bởi vì cảnh cáo của cô, tôi với Tiêu Nhã đặc biệt làm đánh giá lần thứ hai đối với những cảnh cáo kia, bọn họ đều là những người bình thường, không nhìn ra bất thường gì!

Sở Ngọc cái miệng nhỏ nhếch lên, cười nhạo nói:

- Chỉ dựa vào tu vi của anh cũng muốn nhìn ra nội tình của người ta? Xí, đừng nói là anh ... chỉ cần người ta không muốn, toàn bộ tu sĩ chết yểu dưới cùng một chỗ, đều đừng nghĩ nhìn ra nội tình của anh ta! Giang Hiểu Thiên, đã nói thật với anh rồi, anh hôm nay tới tìm tôi, tuyệt đối là việc tốt nhất trong đời. Anh nếu tiếp tục lưu lại đại học A, tiếp tục lưu tại liên minh hiệp khách, đến lúc đó đến chết cũng không biết là chết như thế nào. Không chỉ anh, bao gồm tổ trưởng gì đó của anh, hội trưởng, một người cũng chạy không thoát....

Giang Hiểu Thiên nghe lời này, không nhịn nổi nói:

- Qúa khoa trương rồi chứ?

Hắn tuy đã dự định dời khỏi liên minh hiệp khách, nhưng trong lòng vẫn rõ, liên minh hiệp khách thực sự rất sâu, hắn trong đó chỉ là lính hầu mà thôi, so với hắn cao minh hơn. Ít nhất, hắn tuyệt đối không tin trên thế giới này có ai có thể đơn thương độc mã đem tổ chức này đánh rơi.

Sở Ngọc cũng không dự định nói sâu đề tài này, sự tồn tại của Mạc Ngôn, cho dù tại tổ tổng hợp cũng thuộc loại mật cấp, nàng nếu không phải may mắn gặp dịp, kì thực là không có tư cách biết đến chuyện này.

- Anh thích tin hay không thì tùy ... được rồi, anh vẫn nên trực tiếp theo tôi quay về cục bộ đi, việc hội báo đợi đến cục bộ lại nói cũng không muộn.

Sở Ngọc nói.

Giang Hiểu Thiên vội nói:

- Tôi cảm thấy cô vẫn là nhanh chóng hội báo thì tốt, một tiếng sau, bọn họ không nhận được tin tức của tôi, khẳng định có thể dẫn đến nghi ngờ. Mặt khác, lẽ nào cô không muốn một lưới bắt hết bọn họ sao?

Hắn nếu như đã quyết định dời bỏ liên minh hiệp khách, tự nhiên liền hy vọng mượn dùng lực lượng cục bảo vệ quốc thổ đen liên minh hiệp khách triệt để thanh trừ. Nhưng xem ý của Sở Ngọc, thực là không nhanh không chậm, giống như một chút cũng không để tâm và gấp gáp...

Sở Ngọc nhìn hắn, ánh mắt hiện vẻ ít nhiều có chút cổ quái, nói:

- Theo như anh nói, chuyện này của anh cho dù hội báo đến tổng bộ, ít nhất trong vòng hai ba ngày, là không thể có kết quả gì.

Giang Hiểu Thiên vội nói:

- Tại sao?

Sở Ngọc nói:

- Bởi vì bọn tôi không muốn anh gia nhập làm ai đó không vui...

Giang Hiểu Thiên không hiểu ra sao theo Sở Ngọc dời khỏi quán cà phê.

Trong lòng hắn đã có nghi hoặc, cũng có kinh hãi, Sở Ngọc nói “ ai đó” cuối cùng là ai? Lại có thể ngay đến cục bảo vệ quốc thổ cơ quan bạo lực này cũng tôn kính mà không gần gũi?

Trong lòng tồn tại nghi hoặc và kinh hãi nhập không chỉ có hắn, giả dạng thành người thanh niên, Uông sư phụ trong lòng giống nổi phong ba phập phồng.

Hắn nhìn bóng Giang Hiểu Thiên và Sở Ngọc dời đi, không có vội vã đi theo..

- Rốt cục là cái gì, ngay đến nhập cục bảo vệ quốc thổ cũng không được đây? Người này là hướng tới lưỡng giới thạch, hay là hướng tới liên minh hiệp khách? Nếu là việc trước thật không có gì đáng sợ, trên thân phận của liên minh hiệp khách hao phí mười năm, thẳng đến gần nhất mới rõ ràng. Bên ngoài người kia chỉ là văn phong mà đến, không có manh mối thực tế, liên minh hiệp khách không uý kỵ cạnh tranh. Nhưng nếu là chuyện sau, rắc rối này liền lớn rồi. Nghe lời của Sở Ngọc, người nọ tu vi e rằng có thể trốn từ nơi bí ẩn đối phó hội trưởng chúng ta...

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn càng thêm bất an, liền đưa ra quyết định, tự mình tốt nhất vẫn là ra ngoài tránh đầu gió!

- Ba mươi sáu kế chạy trên hết, quản nó có bao nhiêu phiền phức, hay là để hội trưởng đi xử lí đi....

Có điều trước lúc này, hắn chắc chắn trước tiên thanh trừ Giang Hiểu Thiên phiền toái này.

Dựa theo kế hoạch trước, hắn là không định động đến Sở Ngọc, nhưng hắn vạn vạn không thể nghĩ tới Giang Hiểu Thiên lại có thể quyết đoán phản bội liên minh hiệp khách như này, cứ như vậy, hắn liền nhất định Sở Ngọc cũng xử lí sạch.

Nghĩ đến đây, hắn đứng lên, đi đến hướng cổng.

Loading...

Xem tiếp: Chương 308-2: Hai Cái Bạt Tai

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Bạn Gái Cũ Yêu Dấu

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 20


Gió Lạnh Đêm Hè

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 34


Bản chất của đĩ

Thể loại: Tiểu Thuyết, Ngôn Tình

Số chương: 47


Kết Hôn Lần Thứ Hai

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 60