Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Nhất Phẩm Phong Lưu Chương 298-1: Thầy Giáo Uông

Chương trước: Chương 297-2: Tra Khảo Tâm Trí



Đáp án của Mạc Ngôn nếu như là có, vậy nghĩa là tương lai cậu sẽ bước lên con đường vô tình.

Còn nếu là không, thì tương lai của cậu tương đương với việc không có tương lai.

Hắc Miêu rất tò mò về câu trả lời của Mạc Ngôn.

Sau khi Mạc Ngôn nghe câu hỏi, lại mỉm cười nói:

- Vấn đề này của cô thực ra tôi đã sớm nghĩ đến rồi, đáp án của tôi chính là “ tùy tâm”.

Sau khi Hắc Miêu nghe đáp án, không khỏi thán một câu:

- Không hổ là tu sĩ thần hồn, , rõ ràng là sáng suốt hơn người luyện khí như chúng tôi.

Mạc Ngôn ngẩn ra nói:

- Lời này của cô là có ý gì?

Hắc Miêu tiếp tục thở dài nói:

- Câu hỏi vừa rồi tôi đưa ra, chính là nói vấn đề của bản thân mình, tựa hồ như chỉ có hai đáp án. Có thế nói là có hoặc không, nhưng trên thực tế, dù là nói có hay không, thì đều là sai lầm. Trong Vân La đạo cung, đâu chính là một câu hỏi khảo sát tâm lí. Mỗi khi có tu sĩ đạp Phá Thiên môn, đều trải qua khảo tra như vậy, lúc trước tôi cũng từng trải qua.

Mạc Ngôn lập tức đầy hứng thú, nhìn thoáng qua hai người bên hồ, tựa như không động tĩnh gì giống như trước, liền hỏi:

- Cô từng trải qua rồi sao?

Hắc Miêu gật đầu nói:

- Trước đây trưởng giáo từng hỏi tôi những vấn đề tương tự như thế, chẳng qua là đổi thành phố Uyển Lăng thành Vân La đạo cung mà thôi, mà tôi thì đưa ra đáp án là “không”… sau khi trưởng giáo nghe thấy vậy liền thở dài, không nói gì quay người bỏ đi.

Mạc Ngôn cau mày nói:

- Chẳng lẽ ông ấy cho rằng tâm của cô không kiên định sao?

Hắc Miêu lắc đầu nói:

- Không phải tôi vừa nói rồi sao, câu hỏi này thực chất là khảo sát tâm lí, bất luận anh nói là có hay không, cũng không phải là đáp án chính xác.

Mạc Ngôn lập tức hiểu được, liền gật đầu nói:

- Đúng là như thế… với việc tưởng tượng để đưa ra đáp án thì căn bản là trở ngại tâm lí đối vơi tu sĩ.

Hắc Miêu đồng ý gật đầu nói:

- Đúng thế, rõ ràng không xảy ra sự việc, lại tưởng tượng ra một đáp án chính xác là chuyện bình thường đối với người thường, nhưng đối với tu sĩ cần sự thật mà nói thì là một trở ngại tâm lí. Cho nên, loại khảo sát tâm lí nào thực ra không có đáp án, chỉ có điều kiện tiên quyết, cũng chính là “tùy tâm” mà anh vừa nói. Có điều kiện tiên quyết này, thì có hay không không quan trọng, không có điều kiện tiên quyết, bất luận là làm gì cũng đều phạm sai.

Bên hồ, Giang Hiểu Thiên và Tiêu Nhã không có động tĩnh gì, một mèo một người rảnh rỗi nói chuyện, bắt đầu thảo luận về khảo sát tâm lí.

Bây giờ Mạc Ngôn cũng không biết cần bao thời gian nữa mới đến lượt mình được trải nghiệm cuộc khảo sát tâm lí này.

Hơn nữa, so với cuộc khảo sát sắp gặp trong tương lai, việc hủy diệt một nửa thành phố chỉ là chuyện nhỏ.

Việc này để sau hẵng nói, tạm thời không đề cập tới.

Bên hồ Trường, người mà Giang Hiểu Thiên và Tiêu Nhã đợi rốt cuộc cũng đã tới.

Một người đàn ông khoảng 40 tuổi từ từ tiến đến theo con đường mòn bên hồ.

- Chờ sốt ruột rồi chứ?

Người này có dáng rất cao, tướng mạo nho nhã, sau khi nhìn thấy Tiêu Nhã và Giang Hiểu Thiên mim cười nói.

- Tổ trưởng, tôi với chị Tiêu Nhã cũng vừa tới chưa lâu…

Giang Hiểu Thiên nhìn thấy người này có vẻ rất cung kính.

Người này không chỉ là tổ trưởng của hắn mà còn là người dẫn dắt hắn, Giang Hiểu Thiên luôn luôn tỏ ra kính sợ hắn.

- Cứ gọi tôi là thầy giáo Uông đi, như vậy nghe thân thiết hơn đấy.

Người đàn ông kia cười.

Trong cuộc sống hiện thực, ông ta là một giảng viên đại học, làm việc ở đại học A hơn mười năm, không phải giống như Giang Hiểu Thiên và Tiêu Nhã, vì làm nhiệm vụ mới đến đây hai năm trước, thân phận cũng là giả tạo.

- Thời gian cũng được rồi, chúng ta đi thôi.

Thầy giáo Uông nói:

- Nhiệm vụ như thế này không phải là lần đầu tiên mọi người thực hiện, trình tự cũng như nhiệm vụ tôi cũng không nói nhiều, tóm lại là mọi người cẩn thận một chút.

Nói xong, ông ta quay người đi vào kí túc xá công nhân viên chức bên phía Nam trường.

Giang Hiểu Thiên và Tiêu Nhã liếc nhìn nhau, lập tức đi theo.

Phía sau ba người, Mạc Ngôn chậm rãi đi ra từ trong bóng tối, nhẹ giọng nói:

- Tôi đại khái đoán ra được bọn họ muốn làm gì rồi.

Hắc Miêu đi ra theo phía sau hỏi:

- Là làm gì?

Mạc Ngôn trả lời:

- Hướng bọn họ đi tới là kí túc xá công nhân viên chức…

Hắc Miêu lập tức hiểu được:

- Bọn họ là muốn đi tìm Trương Tiếu Điền sao?

Mạc Ngôn gật đầu:

- Đoán không nhầm thì là như vậy, hơn nữa điệu bộ này bọn họ hẳn là đi tìm phiền phức rồi… haha, tôi còn tưởng rằng bọn họ cùng phe với Trương Tiếu Điền cơ.

Mắt Hắc Miêu lóe sáng, nói:

- Chúng ta cũng nhanh qua đấy đi, không chỉ để xem màn kịch hay, biết đâu còn bắt được hết bọn họ.

Mạc Ngôn nói:

- Cứ xem thế nào đã… dù sao thì bây giờ chúng ta còn không biết bọn họ có tất cả bao nhiêu người, biết ngoài họ ra còn có bên thứ ba nào nữa không, thậm chí là bên thứ tư? Đừng quên, những nạn nhân đã chết khi đó phần lớn là người nước ngoài, tối nay sau khi chứng kiến liên minh hiệp khách bỗng nhiên nhảy ra, tôi nghi ngờ trong trường đại học A còn có tổ chức đến từ nước ngoài nào đó nữa.

Dưới bóng đêm, Hắc Miêu tỏ ra có vẻ yêu dị nói:

- Nghe anh nói như thế, sự tình trở nên càng ngày càng thú vị, hơn so với tôi tưởng nhiều.

Mạc Ngôn gật đầu nói:

- Thêm 49 bức tượng đá kia nữa, sự việc quả thật là càng ngày càng thú vị…cô nói xem, mục đích bọn họ đến đại học A có liên quan gì đến trận pháp không?

- Có thể có, có thể không…

Hắc Miêu nói:

- Nhưng theo trực giác của tôi, thì tôi nghiêng về bên có liên quan.

Mạc Ngôn cũng gật đầu nói:

- Tôi cũng cho rằng như thế, nhưng chân tướng của sự việc rốt cuộc là như thế nào còn phải điều tra tiếp.

- Vậy còn chờ gì nữa.

Hắc Miêu nhìn thấy đám người kia đi xa nói:

- Bắt lấy cái đuôi của bọn họ thôi, không chừng chân tướng tự lòi ra thôi.

Ba người kia không hành động cùng nhau, mà tiến về phía trước theo đội hình tam giác.

Dẫn đầu là thầy giáo Uông, cũng là người duy nhất không cố ý giấu thân phận. Còn Giang Hiểu Thiên và Tiêu Nhã lại một người bên trái một người bên phải đi theo ông ta, đồng thời giấu thân mình trong bóng đêm.

Cách kí túc xá này khoảng 200m thì có một rừng cây, diện tích không lớn lắm, cũng chỉ có hai mẫu. Nhưng những cây này trồng lâu rồi, thân cao lớn, cành lá sum xuê, là một nơi rất u tịch.

Trước khi đi vào rừng cây, thầy giáo Uông dừng lại, giơ tay phải lên.

Phía sau Giang Hiểu Thiên và Tiêu Nhã nhìn thấy thế không ai tiếp tục đi lên phía trước nữa, mà theo các hướng khác nhau tiến vào rừng cây.

Thầy giáo Uông thoáng nhìn về phía sau sau đó tiếp tục bước đi.

Một lát sau ông ta tiến vào kí túc xá.

Trương Tiếu Điền cũng không ở trong kí túc xá, là người dọn vệ sinh căn phòng ở tầng trệt trong kí túc xá này mới là nơi hắn ở.

Thầy giáo Uông nhìn thấy căn phòng thứ hai bên trái, mắt hiện lên một tia sáng nhạt, nơi đó chính là phòng của Trương Tiếu Điền.

Lúc đó, khoảng cách đến phòng Trương Tiếu Điền còn khoảng 15m nữa, gần thì không gần, xa cũng chẳng phải xa.

Nhẹ nhàng hít một hơi, trong bàn tay phải của ông ta hiện ra một cục đá tròn xoe.

Lập tức ông ta vận chuyển hơi thở trong cơ thể, bao trùm lấy viên đá rồi ném cục đá đi.

Sau khi cục đá bị bao trùm bởi luồng khí, không biến đổi nhanh mà ngược lại với tốc độ rất chậm, ước chừng còn chậm hơn 1/3 so với bình thường.

Mục tiêu của cục đá chính là cửa sổ kí túc xá của Trương Tiếu Điền.

Theo bình thường khi viên đá đập vào cánh của thủy tinh nhất định sẽ phát ra âm thanh, nhưng thực tế thì không phải như vậy, lực của cục đá này rất kì quái, khi đục qua lớp kính thủy tinh này cơ hồ như không phát ra âm thanh gì cả, chỉ lưu lại một lỗ tròn nhỏ.

Chiêu này chính là chiêu đo đường trước khi hành động của giang hồ.

Sau khi thầy giáo Uông ném viên đá ra, lại không hề tàng hình, cũng không hề tránh đi, mà hai tay bắt ra sau, bình tĩnh đứng ở đó.

Chiêu dò đường trước khi hành động này thoạt nhìn thì vô cùng bình thường, nhưng thực ra cũng rất có ý nghĩa.

Nếu trong phòng là người bình thường, trong khi ngủ khó mà phát hiện ra động tĩnh nhỏ này, chỉ có tu sĩ tai thính mới có phản ứng. Quan trọng nhất là lực của cục đá kia và lỗ nhỏ nó tạo ra chỉ có tu sĩ mới nhìn thấy được.

Nói đơn giản thì chiêu dò đường trước khi hành động này đặc biệt nhằm vào tu sĩ.

Với phép thử này, nếu Trương Tiếu Điền đúng là tu sĩ thật dù cho có biết đây là phép thử, thì trước tiên cũng bước ra xem thế nào, chứ không lựa chọn tiếp tục ẩn núp.

Nguyên nhân rất đơn giản, người khác nếu lấy tu sĩ ra làm phép thử, thì đã cho thấy bản thân mình ít nhiều cũng đã vào tầm ngắm của đối phương, dưới tính huống như vậy, tiếp tục trốn tránh cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Bởi lẽ từ nay về sau mình ngoài sáng, địch trong tối, đối phương có thể ở một nơi bí mật nào đó quan sát mình, mà chính mình từ nay về sau sẽ mất đi thế chủ động.

Cho nên khi Trương Tiếu Điền đang nằm trên giường mà nhìn thấy từ ngoài một cục đá chui vào từ cửa kính, nét mặt chợt kinh sợ, hoài nghi lập tức nhảy dựng lên, nhào tới phía trước cửa.

Tối nay không có trăng, nhưng với thị lực của Trương Tiếu Điền rất nhanh có thể phát hiện ra thầy giáo Uông đang mỉm cười với mình.

Sắc mặt Trương Tiếu Điền nhất thời trùng xuống.

Quả nhiên là tu sĩ, thầy giáo Uông đứng ngoài cửa sổ mỉm cười, nhẹ nhàng xuất một chiêu với Trương Tiếu Điền, rồi sau đó quay người bước đi. Nơi này dù sao cũng là nơi sinh hoạt, thăm dò cũng được, tiếp cận cũng được, nhưng cũng không phải nơi thích hợp dễ khiến cho người bình thường chú ý. Khu rừng nhỏ vừa rồi băng qua mới là nơi mà ông chuẩn bị gặp Trương Tiếu Điền.

Sau cửa sổ, sắc mặt Trương Tiếu Điền rất khó coi.

Nhưng hắn cũng không hề do dự gì, cùng lúc thầy giáo Uông quay người, hắn cũng đẩy cửa ra nhẹ nhàng đi ra.

Loading...

Xem tiếp: Chương 298-2: Dò Xét Trong Đêm

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Đoản BE

Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Teen

Số chương: 22


Yêu Anh Hơn Cả Tử Thần

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 56



Tiểu Lang Quân

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 9