Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Nhất Phẩm Phong Lưu Chương 297-2: Tra Khảo Tâm Trí

Chương trước: Chương 297-1: Du Lịch Đêm



Chuyện tiếp theo không cần phải nói nhiều, từ ngây ngô trở thành một anh hùng cấp 3 Giang Hiểu Thiên, cứ như vậy dần dần bước vào cánh cửa của liên minh hiệp khách.

Đương nhiên, quá trình này không phải đơn giản, mà phải trải qua rất nhiều lần kiểm tra đánh giá.

Trên thực tế, cho đến bây giờ, kiểm tra đánh giá đó vẫn tiếp tục. Đối với Giang Hiểu Thiên mặc dù hắn muốn gia nhập hoàn toàn vào liên minh hiệp khách nhưng chỉ có thể bước một chân vào đó, vẫn còn một chân nữa vẫn đứng bên ngoài cửa.

- Chị đương nhiên cũng muốn sớm nhìn thấy hội trưởng rồi, nhưng em cũng không phải không biết, đối với chị thì hội trưởng chính là thần tượng lớn nhất đời chị.

Thấy Giang Hiểu Thiên nhắc tới hội trưởng của liên minh hiệp khách, ánh mắt Tiêu Nhã không khỏi tỏa sáng, người ba mươi tuổi mà như nữ sinh hai mươi theo đuổi thần tượng của mình, nói:

- Chị cũng có chút mâu thuẫn, trong đầu chị hội trưởng nhất định là một nam nhân hoàn mĩ không tỳ vết. Chị sợ sau khi một ngày nào đó được gặp người đấy, thì phát hiện ra ông ta là một tên hói đầu, bụng phệ.

Giang Hiểu Thiên không khỏi bật cười:

- Tuổi của hội trưởng thì em không dám khẳng định, nhưng người đấy tuyệt đối không có hình tượng như chị nghĩ đâu. Em nghe tổ trưởng nói, hội trưởng là tu sĩ đạt cảnh giới đại thành, có hơi thở cô đọng nhất, một tu sĩ như vậy, cho dù là có vẻ ngoài không đẹp mắt thì khí chất cũng vượt xa người bình thường, làm gì mà không chịu nổi so với tưởng tượng của chị chứ?

Tiêu Nhã cười nói:

- Em nói cũng có lí, nhưng về tuổi thọ của hội trưởng, thực ra chị cũng biết một chút, chỉ từng nghe tổ trưởng nói qua tuổi của hội trưởng tương đương với tuổi của anh ấy, khoảng 40 tuổi.

Giang Hiểu Thiên không khỏi sợ hãi, than:

- 40 tuổi đã nhập thất cảnh đại thành rồi? hội trưởng thật đúng là siêu nhân, thực hy vọng là có thể thông qua cuộc sát hạch cuối cùng, sớm nhìn thấy hội trưởng.

Lúc trước đã nhắc đến, sau khi Giang Hiểu Thiên gia nhập vào liên minh hiệp khách, thì các cuộc kiểm tra đánh giá của cậu vẫn còn tiếp tục.

Nếu hắn không thể chứng minh mình có đủ thực lực để lãnh đạo một tổ, thì không thể chứng minh hắn đủ trung thành với liên minh hiệp khách, như vậy hắn mãi mãi chỉ là một tổ viên mà thôi. Còn trong liên minh hiệp khách, chỉ có sau khi trở thành tổ trưởng, mới có thể nhìn thấy người sáng lập kiêm hội trưởng của liên minh hiệp khách mà thôi.

Về vị hội trưởng thần bí này, Tiêu Nhã và Giang Hiểu Thiên cũng không thể không chấp nhận.

Từ khi bắt đầu gia nhập liên minh hiệp khách bọn họ đã được cho biết, tổ chức mà mình gia nhập là một tổ chức hoạt động bí mật, lại là một tổ chức tràn đầy năng lượng. Tổ chức này từ ngày được thành lập thì đã là đối thủ và đối tượng cạnh tranh của cơ quan bạo lực quốc gia. Cho nên hoạt động của tổ chức hoàn toàn bảo mật, thậm chí là thần bí là điều dĩ nhiên.

Nhất là sau khi thành lập cục an ninh, trình tự hoạt động của liên minh hiệp khách cũng theo đó mà càng chặt chẽ hơn. Theo như cách nhìn nhận của Giang Hiểu Thiên và Tiêu Nhã thì đây là biện pháp tự bảo vệ mình, không có gì đáng trách cả.

Trong khi Tiêu Nhã và Giang Hiểu Thiên nói chuyện phiếm, Hắc Miêu và Mạc Ngôn núp sau bụi cây trong bóng tối cũng nghe và thấy thú vị, cái miệng cũng không ngừng hoạt động.

- 40 tuổi nhập thất cảnh đại thành mà cũng dám xưng là rồng trong thiên hạ?

Hắc Miêu bĩu môi nói:

- Thực sự là quá tự hào rồi, nhớ ngày trước Vân La đạo cung thì 30 tuổi mà chưa thể nhập thất cảnh đại thành đều trở thành đối tượng bị trục xuất.

Mạc Ngôn cười hỏi:

- Vậy giống như tôi ý, khi đó Vân La đạo cung thuộc tầng lớp thứ mấy.

Hắc Miêu trầm mặc mãi mới không cam lòng trả lời :

- Nếu anh sinh ra sớm mấy nghìn năm, thì rất nhiều trưởng giáo hội sẽ khóc lóc cầu xin anh làm đệ tử của hội, nói cách khác, là chờ sau khi hắn thoái vị thì anh chính là trưởng giáo tiếp theo.

Có chút dừng lại rồi nói tiếp:

- Anh có ý gì?

Hắc Miêu tuy rằng kiêu ngạo nhưng lại không thích dối trá, Mạc Ngôn chưa đến 30 tuổi, hơn nữa còn là tu sĩ thần hồn tu ý thức bản ngã, tư chất như vậy nếu đặt ở mấy nghìn năm trước có thể nói là nghich thiên. Theo như lời của Hắc Miêu thì nếu Mạc Ngôn sinh sớm hơn mấy nghìn năm thì trưởng giáo của Vân La đạo cung nhất định sẽ khóc lóc muốn thu nạp cậu làm đệ tử của mình. Trong Vân La đạo cung lúc bấy giờ, đệ tử có thể nhập thất cảnh đại thành trước 30 tuổi mới có thể là đệ tử được trở thành là người kế thừa, chỉ có đạt được cấp độ này mới có tư cách tiến vào Vân La đạo cung chân chính để hấp thu được linh khí dồi dào ngoài thế giới để tự luyện cho bản thân…chỉ có như thế mới có hi vọng đạp Phá Thiên quan, trở thành tu sĩ chân chính.

Nhưng cho dù là như vậy thì người cuối cùng cũng là người chiến thắng trong hàng trăm người.

Mà trước 50 tuổi trở thành người như vậy được, càng là thiên tài trong thiên tài. Sau này không phải là người lớn tuổi nữa mà là người quyết định mọi việc trong cơ cấu đạo cung.

Bởi vậy có thể thấy được, con đường khổ nạn không phải là câu nói khoác.

Tóm lại, trên đời này chỉ có một Tả Đạo Nhân, không cần linh khí trời đất mà có thể đạp cửa Phá Thiên có thể khiến người khác tức giận. Sau đó mới có Mạc Ngôn, đứng trên một đôi cánh xa xa, nhẹ nhàng đứng trên bảng danh sách đầu tiên của thiên tài trong thiên hạ.

Hắc Miêu cũng biết Mạc Ngôn là người kế truyền, nên trong mắt cô, tư chất của Mạc Ngôn cũng có thể nói là nghịch thiên, cho dù là trong lòng cô không tình nguyện nhưng cũng không thể không thừa nhận.

Mạc Ngôn cũng biết mình biết ta, biết bản thân mình có tư chất tuyệt vời nhưng tuyệt đối không tự xưng mình là nghịch thiên gì đó.

Theo cậu chẳng qua là cậu đang thừa hưởng từ sư phụ của mình mà thôi.

Cho nên đối với việc Hắc Miêu không cam tâm tình nguyện khen cậu, cậu chỉ mỉm cười.

Cậu không nói gì cả, Hắc Miêu cũng tự để cho chủ đề này lắng xuống, tập trung chú ý đến liên minh hiệp khách, nói:

- Anh có nghe qua liên minh hiệp khách chưa?

Mạc Ngôn lắc đầu:

- Đây cũng là lần đầu tiên tôi nghe thấy cái tổ chức này, đáng tiếc là thời gian quá muộn rồi, nếu không có thể liên hệ cho Sở Chấn Đường, hỏi xem ông ấy có biết không…

Hắc Miêu nói:

- Có thể Đỗ Khuyết sẽ biết, anh ta là người từng trải, thông tin có thể nắm rõ hơn Sở Chấn Đường.

Mạc Ngôn gật đầu nói:

- Có khả năng, ngày mai chúng ta thử gọi hỏi xem sao.

Hắc Miêu lại nói:

- Trước mắt hai chúng ta là người biết chuyện này, có nên bắt hai người họ lại không?

Mạc Ngôn nói:

- Những lời vừa nãy bọn họ nói với nhau chẳng nhẽ cô không nghe thấy sao? Hai người này cùng lắm cũng chỉ là con tốt, bắt bọn họ lại thì được gì chứ? Còn cái tổ trưởng mà bọn họ nhắc tới có thể biết nhiều hơn một chút.

Hắc Miêu nói tiếp:

- Vậy chờ thêm một lát nữa, đến lúc đó vây lưới bắt hết bọn chúng.

Mạc Ngôn cười nói:

- Đừng nóng vội, đừng nóng vội, chúng ta còn chưa biết mục đích của bọn họ, cứ chờ để xem thôi.

- Cũng đúng, kịch hay còn chưa xem hết mà…

Hắc Miêu gật đầu nói:

- Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cái gì mà liên minh hiệp khách nghe ra thì cũng khá là chính nghĩa đấy chứ.

Mạc Ngôn cười nói:

- Cái tên không nói lên tất cả, hơn nữa, hiện tại không phải vài nghìn năm trước cũng có tổ chức như thế này sao, sự tồn tại của liên minh hiệp khách giờ đã không còn đất dung thân nữa rồi.

Hắc Miêu lang thang trong nhân gian đã vài chục năm rồi, với thời đại phát triển khoa học kĩ thuật như hiện nay cũng biết:

- Hiệp sĩ dùng võ là phạm luật sao?

Mạc Ngôn trả lời:

- Đại khái là như thế… tồn tại loại hiệp khách như thế này, cho dù là bản thân tràn ngập năng lượng thì cũng chỉ là bông hoa ác trong cái xã hội này thôi.

Hắc Miêu bĩu môi nói:

- Đừng quên anh cũng là một tu sĩ, đối với xã hội này mà nói, sự tồn tại của nó còn khiến người ta chán ghét hơn.

Mạc Ngôn cười nói:

- Đạt tới cảnh giới như chúng ta, cô thấy sự tồn tại của chúng ta có hại cho xã hội này sao?

Hắc Miêu nghĩ nghĩ một hồi lại nói:

- Đạt đến cảnh giới như chúng ta, ý niệm duy nhất trong đầu chúng ta là bước lên một tầm cao mới, không cần bất thứ gì trên thế giới này nữa, đương nhiên là không có hại… nhưng anh có nghĩ tới việc, nếu như dưới thành phố Uyển Lăng này có giấu những linh vật có lợi cho anh, hơn nữa nhất định phải hủy diệt một nửa thành phó mới có được nó, anh sẽ làm như thế nào không?

Ví dụ này của Hắc Miêu không chỉ xảo quyệt mà còn sắc bén.

Đối với tu sĩ như Mạc Ngôn và Hắc Miêu mà nói, sau khi đạp Phá Thiên môn xong, thì trường sinh hư vô chính là thứ mà họ theo đuổi. Theo như lí thuyết phàm là ngăn cản con đường của họ, bất luận là người hay vật đều thuộc vào đối tượng cần hủy diệt. Về điểm này đối với yêu tu mấy nghìn năm như Hắc Miêu mà nói, đáp án cơ hồ là khẳng định. Dù sao thế giới này cũng không phải là thế giới mà cô quen thuộc, mọi người ở đây càng không có chút quan hệ nào tới cô. Nhưng đối với Mạc Ngôn người sinh ra lớn lên ở đây thì khác, cậu có thể làm được điều này không?

Trên thực tế, câu hỏi mà Hắc Miêu vừa đưa ra, là khảo sát tâm lí đối với Mạc Ngôn.

Loading...

Xem tiếp: Chương 298-1: Thầy Giáo Uông

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Dám Kháng Chỉ? Chém

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 45


Vạn Cổ Ma Thần

Thể loại: Tiên Hiệp, Trọng Sinh, Huyền Huyễn

Số chương: 100