Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Nhất Phẩm Phong Lưu Chương 295-1: Làm Theo Kế Hoạch

Chương trước: Chương 294-2: Lại Gặp Tu Sĩ



Mạc Ngôn có thể nhìn ra được, mục đích của hai người này đến đây là gì, nhất định là để dò xét Thất Xử. Đặc biệt là cậu thanh niên đeo kính này, vừa vào trong phòng đã không ngừng dùng Linh Giác thăm dò người của Thất Xử.

- Cảnh sát Đỗ, Mạc tiên sinh, không quấy rầy hai người nữa.

Sau khi hàn huyên với Tiểu Âm vài câu, Tiêu Nhã liền cáo từ.

Ấn tượng của TIểu Âm với Tiêu Nhã rất tốt, từ sau khi đến đây, người này luôn tỏ ra khách khí đón tiếp chu đáo tới cô, dù là làm việc hay sinh hoạt bình thường đều rất thoải mái.

- Giáo sư Tiêu, để tôi tiễn cô.

Đây gọi là có qua có lại mới toại lòng nhau, Đỗ Tiểu Âm tiễn Tiêu Nhã rời khỏi chỗ làm việc, nam sinh đeo kính vẫn lặng lẽ dõi theo hai người.

- Anh có cảm thấy chỗ này càng lúc càng thú vị không?

Nhìn thấy đám Tiêu Nhã rời đi, Hắc Miêu nhìn Mạc Ngôn nhẹ nhàng hỏi.

Mạc Ngôn cười cười nói:

- Cô cũng nhìn ra rồi à?

Hắc Miêu hừ một tiếng, nói:

- Đến con rận trên đầu người hói còn nhận ra được nữa là tôi. Một nam một nữ không chỉ là tu sĩ mà ý đồ còn rất khả nghi, nhất là cậu nam sinh kia, vừa vào cửa đã dùng Linh Giác loạn cả lên.

Mạc Ngôn gật đầu nói:

- Là hắn tìm xem chúng ta có phải đồng đạo hay không.

Hắc Miêu nói:

- Anh nhất định là gieo ấn kí ức lên người bọn họ rồi hả?

Mạc Ngôn gật đầu nói:

- Đương nhiên rồi, tự dưng đưa đến cửa hai manh mối, sao tôi có thể buông tha được chứ?

Hắc Miêu trầm ngâm trong chốc lát bỗng nhiên đưa ra ý kiến:

- Tôi nghĩ, mấy vụ chết người kia là chuyện của mấy tháng trước rồi, cho dù là có tìm được manh mối gì thì bây giờ e rằng cũng bị sai khác đi so với thời gian rồi. Cứ theo mấy vụ án đấy mà điều tra chậm chạp thì thà tìm hiểu rõ ở đây rốt cuộc có bao nhiêu tu sĩ trước còn hơn. Chỉ cần làm rõ điều này thậm chí chúng ta còn không cần phải tự đi phá án, mà chân tướng tự dưng lộ ra thôi. Anh thường nói mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó, ở trong ngôi trường này sự tồn tại của các tu sĩ này là “nguyên nhân”, chỉ còn siết chặt được bọn họ thì kết quả sớm hay muộn cũng hiện ra thôi.

Mạc Ngôn gật đầu nói:

- Cô nói cũng đúng, tôi cũng nghĩ như thế, nhưng trường này cũng rộng, nhiều người, muốn tìm hiểu rõ xem ở đây giấu bao nhiêu tu sĩ e không phải chuyện dễ.

Hắc Miêu lại nói:

- Có phải bắt một mình anh đi tìm đâu, không phải có cả tôi nữa à? Ý thức bản ngã của anh thì chắc chắn là hơn linh thức của tôi, nhưng nói đến phạm vi quan sát thì tôi hơn anh nhiều.

Khi một người một mèo còn chưa thương lượng ra được kết quả cuối cùng thì Đỗ Tiểu Âm đã quay về.

- Mạc Ngôn, chúng ta có đi đến nơi Khải Sát Lâm từng sống không?

Đỗ Tiểu Âm hỏi.

Mạc Ngôn lắc đầu nói:

- Việc này không vội, cô trước tiên điều tra hai người vừa đến đây lúc nãy giúp tôi đã.

Tiểu Âm không hiểu, ngẩn người ra nói:

- Điều tra bọn họ? tại sao?

Mạc ngôn giải thích:

- Bọn họ không phải người bình thường, mà tồn tại giống như tôi, nói chung là tu sĩ.

Đỗ Tiểu Âm có vẻ giật mình, thực ra cô biết trên đời này tồn tại một đám người giống như Mạc Ngôn, chỉ là không biết gọi như thế nào thôi.

Thật không ngờ Tiêu Nhã cũng là tu sĩ…

Đỗ Tiểu Âm gật đầu nói:

- Tôi sẽ cho người đi điều tra, nhưng cậu nam sinh vừa nãy có thể sẽ phiền phức hơn một chút, vì tôi không biết tên của hắn.

Mạc Ngôn nói:

- Hắn tên là Giang Hiểu Thiên, Hiểu trong Xuân Hiểu, Thiên trong Thiên Địa.

Đỗ Tiểu Âm không khỏi ngạc nhiên, đang định hỏi Mạc Ngôn làm thế nào mà biết được tên người này chợt nhớ tới năng lực của Mạc Ngôn nên lập tức không hỏi nữa.

- Có tên tra rất nhanh, anh chờ tôi một chút, tôi lập tức đi điều tra đây.

Đỗ Tiểu Âm quay người đi vào văn phòng.

Cô không dùng mạng trường đi kiểm tra dữ liệu của sở cảnh sát mà gọi điện thoại cho cấp dưới là Nhạc Duyệt.

Khoảng mười phút sau thì Nhạc Duyệt chuyển tài liệu về Tiêu Nhã và Giang Hiểu Thiên vào điện thoại của cô.

- Mạc Ngôn, Nhạc Duyệt gửi tài liệu tới rồi, anh nhìn qua một lần đi, hầu như không có gì phải chú ý cả.

Đỗ Tiểu Âm ra khỏi phòng, đưa điện thoại cho Mạc Ngôn nói:

- Hoàn cảnh gia đình của bọn họ nhìn qua thì cũng bình thường, không có gì… thôi bỏ đi, hay là anh tự mình xem nhá.

Mạc Ngôn không cầm điện thoại của cô, nói:

- Tôi bảo cô đi tìm tài liệu thực ra chỉ để xác nhận một chuyện, những thứ khác không quan trọng.

Nếu đối phương là tu sĩ, như vậy thân phận của bọn họ có thể là giả, có nhìn hay không cũng giống nhau thôi.

Đỗ Tiểu Âm hỏi:

- Là cái gì?

Mạc Ngôn cười cười nói:

- Nếu tôi đoán không sai thì thời gian bọn họ đến thành phố này chưa quá ba năm rồi, chắc chắn hơn thì khoảng hai năm đến hai năm rưỡi.

Đỗ Tiểu Âm cúi đầu nhìn tài liệu trong tay gật đầu nói:

- Anh nói không sai, Tiêu Nhã đến đây hồi tháng 10 năm ngoái, còn Giang Hiểu Thiên thì tháng ba năm trước đến trường này học nghiên cứu sinh.

Có chút dừng lại cô ngẩng đầu nói tiếp:

- Thời gian hai người này đến trường đại học này cùng thời điểm với những nạn nhân đến đây, chỗ này có quan hệ gì không?

Mạc ngôn nói:

- Chắc chắn có liên hệ, chỉ là chúng ta chưa xác định được là quan hệ như thế nào thôi.

Khi Mạc Ngôn và Đỗ Tiểu Âm nói chuyện về Giang Hiểu Thiên và Tiêu Nhã thì hai người họ cũng nói chuyện về bọn họ.

- Thế nào? Có tìm ra manh mối gì không?

Sau vườn trường yên tĩnh và hẻo lánh, Tiêu Nhã hỏi vội vã.

Giang HIểu Thiên khẽ nhíu mày nói:

- Mấy người này đều rất bình thường, hơi thở thì dài hơn so với người bình thường một chút, hẳn là do thường xuyên rèn luyện, tóm lại những người này không thể nào là tu sĩ được.

Tiêu Nhã nghe vậy đầu tiên thở phào nhẹ nhõm, lập tức nói:

- Đây là chuyện tốt mà, cậu nhíu mày làm gì?

Giang Hiểu Thiên cười khổ nói:

- Không biết tại sao em vẫn luôn có cảm giác xấu. Chị Tiêu Nhã, chị đừng quên Sở Ngọc là người của cục an ninh, tin tức mà cô ấy biết vượt xa chúng ta.

Tiêu Nhã không nghĩ vậy liền nói:

- Đúng là cô ấy nắm tin tức hơn chúng ta nhưng cậu có nghĩ đến việc cô ấy cố tình tiêu khiển cậu hay không?

Giang Hiểu Thiên ngạc nhiên nói:

- Không đến mức đấy chứ?

Tiêu Nhã nói:

- Hiểu Thiên, cậu hai lần nhắc nhở tôi đừng quên thân phận của cô ấy, nhưng chị lại thấy cậu xem nhẹ thân phận của cô ấy thì có. Cô ấy dù sao cũng là người của cục an ninh, dĩ nhiên là đứng ở phe đối lập với chúng ta. Đương nhiên chị không có ý rằng cô ấy có ác ý gì, nhưng cậu không thể hi vọng cô ấy có thể toàn tâm toàn ý đứng về phía chúng ta, chị nghĩ, có lẽ là cô ấy đang thăm dò liên minh hiệp khách của chúng ta, trước đây khi cậu quen cô ấy, không phải cô ấy đã dùng rất nhiều cách để thăm dò chúng ta sao? Lần này có khi cũng không phải ngoại lệ.

Giang Hiểu Thiên cân nhắc một lúc thì thấy cũng có khả năng này.

Cậu hiểu tính cách của Sở Ngọc, nhìn thì có vẻ tùy tiện nhưng thực ra làm chuyện gì cũng có chủ ý cả, hơn nữa trời sinh tính bướng bỉnh, thích đùa dai.

- Chị Tiêu Nhã, cũng có thể là như chị nói.

Giang Hiểu Thiên cũng không phải là người có chủ kiến gì, suy nghĩ một lúc liền gật đầu đồng ý với cách nói của Tiêu Nhã.

Tiêu Nhã nói:

- Nếu như vậy thì cứ thực hiện theo kế hoạch cũ đi, tối nay chúng ta đến xem nội tình chỗ Trương Tiếu Điền.

Giang Hiểu Thiên nói:

- Đêm nay phải đi rồi sao?

Tiêu Nhã bất đắc dĩ nói:

- Sở Ngọc không chịu cung cấp tài liệu về Trương Tiếu Điền thì chúng ta chỉ có thể tự đi tìm mà thôi.

Có chút dừng lại nói:

- Tên Trương Tiếu Điền này đột nhiên xuất hiện, thực ra chị thậm chí còn lo rằng hắn cũng là người bên bộ tổng hợp của cục an ninh.

Giang Hiểu Thiên khẽ nhíu mày, lo lắng hỏi:

- Nếu đúng như vậy thì phiền toái rồi.

Tiêu Nhã an ủi hắn nói:

- Chị cũng chỉ là nói thế thôi chứ khả năng này không cao. Được rồi, chị còn có chuyện phải làm, mười hai giờ đêm nay chúng ta gặp nhau ở hồ Trường.

Giang Hiểu Thiên gật đầu.

- Đã sớm nói với anh rồi, chỗ đó căn bản không cần thiết phải đến, việc của nửa năm trước, dù có dấu vết gì đi nữa cũng sớm bị phá sạch rồi.

Hắc Miêu đi ra khỏi phòng của Khải Sắt Lâm, quay đầu oán hận lên Mạc Ngôn.

Người chết thứ hai mà Mạc Ngôn điều tra là Khải Sát Lâm, treo cổ tự sát ở phòng này, cho nên không có ai dám đến đây. Cho dù là như vậy thì một tuần quét dọn một lần cũng xóa sạch toàn bộ dấu vết rồi.

Mạc ngôn không hề để ý sự oán hận của Hắc Miêu, đi thẳng về phía trước.

Loading...

Xem tiếp: Chương 295-2: Tượng Đá Trong Hồ

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?



Quân Cưới

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 73


Trọn Đời Bên Em

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 61


Thủ Hộ

Thể loại: Võng Du, Xuyên Không

Số chương: 212